Liệp Lang Đảo

Chương 56 :

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


Lúc nghe được tiếng thét của Sa Tả, Naga không hề giật mình, lúc quyết định xông tới khu vực xả thì hắn cũng đã tính đến sẽ có tình huống như vậy.



Cơ thể hắn đã không còn tốc độ và linh hoạt như bình thường, so với tốc độ di chuyển xúc tua nhanh như tia chớp của chúng nó, hắn đã sớm liệu được bản thân không thể tránh thoát.



Chỉ là hắn không thể nói với Sa Tả.



Naga đã rời khỏi mặt đất, mượn lực của vòng xích đu người về phía trước, lúc này nếu bị xúc tua hút lấy, hắn sẽ mất đi lực.



Gần như cùng lúc xúc tua dính lên bắp chân của hắn, hắn rút dao ra.



“Naga _____“. Sa Tả không biết trên người Naga còn có dao, cũng không nghĩ con dao này sẽ được Naga dùng làm chuyện như vậy, lúc nhìn thấy Naga quơ dao tước về phía cẳng chân mình, tiếng hô lớn của cậu gần như đã không còn ngữ điệu, trước mắt hóa đỏ tươi bởi vì khiếp sợ và đau đớn.



Khi xúc tua vừa mới tiếp xúc với da của Naga, khi nó còn chưa kịp từng bước ăn sạch máu thịt, hắn đã tước xuống phần đùi tiếp xúc với nó.



Vết máu đầu tiên rơi xuống trên người vật thí nghiệm dưới chân hắn gần như biến mất ngay lập tức.



Chân Sa Tả mềm nhũn, quỵ trên mặt đất.



Cậu chẳng thể nghĩ tới Naga biết dùng cách như vậy để xông qua.



Lớp da của những thứ này có tính ăn mòn, vì thế khi rơi xuống, hắn cố gắng chống đở cơ thể mình tiếp xúc với vật thí nghiệm càng ít càng tốt, kiểm soát mặt dưới của giày, kiểm soát thời gian tiếp xúc ngắn nhất.



Coi như có thể làm được đi nữa thì hắn vẫn cảm giác được giày dưới chân có thay đổi, nếu cứ như vậy thì nhiều nhất là thêm ba bốn lần nữa, hắn sẽ thành chân trần giẫm lên những thứ này, tuy rằng lực sát thương của lớp da không lớn lắm nếu so với xúc tua, cũng không dính chặt vào da, nhưng tiếp tục nhiều lần như vậy, Naga không dám khẳng định mình còn có thể chịu được hay không.



Thế nhưng, hắn quơ dao tước xuống một xúc tua khác dính vào cánh tay trái của hắn, đây là cách duy nhất, cho dù phải chết, hắn cũng phải thử một lần.



Đoạn hành lang có vật thí nghiệm không dài, chỉ khoảng chừng mười mét, Naga chỉ nhảy hai lần thì đã đến đầu cùng, hắn xốc mảnh vải che ở mắt lên, chịu đựng cơn đau đầu dữ dội, trong thời gian ngắn nhất đã thấy rõ đại sảnh sụp lún, cũng nhìn thấy khu vực xả bên dưới đã trở nên bừa bộn kinh khủng.



Naga không hề suy tính trước về tình hình trong khu vực xả, nhưng hắn không có thời gian do dự mà trực tiếp nhảy xuống.



“Thế nào rồi!”. Đầu bên kia hành lang truyền đến tiếng hét của Sa Tả.



Naga nhanh chóng dựa vào âm thanh và không khí lưu động để đoán tình hình bên dưới, cũng hét lên: “Bên dưới rất ít!”.



Đúng thế, vật thí nghiệm trong khu vực xả quả thật ít hơn nhiều so với trên hành lang, Naga có thể dễ dàng tìm được chỗ đặt chân.



Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn đã an toàn.



Vật thí nghiệm trong khu vực xả trên cơ bản đều đã hoàn toàn trưởng thành.



Tất cả gần như đều là con trưởng thành.



Trên hành lang không có vật thí nghiệm trưởng thành, có lẽ do khu vực xả bị nổ tung nên mới buộc phải bò ra bên ngoài.



Trong vòng vài giây khi Naga rơi xuống, vật thí nghiệm xung quanh đều nhanh chóng duỗi xúc tua về phía hắn.



Thiết bị đốt rất lớn, dựa theo phương hướng Sa Tả nói trước đó, Naga biết hiện tại mình đang cách thiết bị đốt khoảng chừng hai mươi mét về phía trước.



Hắn nghe ra được xung quanh thiết bị nổ có khoảng chừng bảy tám vật thí nghiệm nằm đó, tạm thời vẫn còn giữ nguyên hình dạng, không hề cử động.
Cậu không thể nào nghe theo Naga, không qua đó thì Naga mới có thể chết, nếu như Naga chết…



Chỉ bước hai bước, Sa Tả đã cảm giác được đế giày của mình mất đi tác dụng, dưới chân truyền đến cơn đau do lửa đốt, tiếp đó có hai xúc tua bám vào đùi cậu, kéo cậu xuống đất.



Cậu không còn cảm thấy đau đớn, tuyệt vọng và đau đớn trong lòng khiến cậu gần như phát điên.



Đau.



Cơn đau này không phải đến từ vết thương trên người.



Đau đầu.



Đau đớn như tràn ra từ nơi sâu thẳm khiến sắc đỏ trước mắt Sa Tả biến thành màu đen.



Mọi thứ bên cạnh tựa như đều biến mất.



Chỉ có một suy nghĩ xoay vòng trong đầu.



Không muốn chết!



Naga không thể chết!



Không muốn chết!



Trạng thái chân không ngắn ngủi trôi qua, Sa Tả cảm thấy ngón tay của mình bắt đầu mất kiểm soát và run lẩy bẩy, sau đó cơn run rẩy tràn ra cả người.



Đau đớn đi kèm với cơ thể run rẩy không ngừng.



Không muốn chết!



Đám quái vật kia chết hết đi!







Một vệt ánh sáng bạc phá vỡ bóng đêm trước mắt Sa Tả.



Vòng xích của Naga quấn vào cánh tay cậu.



Sức kéo lớn lôi cậu từ trong bóng tối về tới hiện thực.



Cậu được Naga kéo về từ không trung, ngã lên người hắn.



Vật thí nghiệm dưới người trở nên kì lạ.



“Chúng ta lên thuyền”. Naga khiêng cậu lên vai, nhảy vào khu vực xả.



Sa Tả cảm thấy vô cùng choáng váng, trước mắt lại tối sầm, chìm vào hôn mê.