Liệp Lang Đảo

Chương 9 :

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


Đây là một ngọn núi lửa từng phun trào mãnh liệt, nó đã yên lặng suốt mấy trăm năm, sau trận phun trào ở thảm họa lần đó, nó đã lâm vào giấc ngủ say.



Mỗi lần Naga đứng cạnh miệng núi lửa, hắn sẽ luôn thầm cầu khẩn, phun trào lần nữa đi, hủy diệt cái nơi không có sinh cơ này, không, hủy diệt cái thế giới nhàm chán này.



Thành bảo của Bàng Ca ở ngay phía dưới hắn, Đức Lạp Khố của hắn vẫn đang quanh quẩn tại nhà tù phía Tây của tòa thành, luôn duy trì khoảng cách an toàn. Hắn ngồi xổm bên cạnh xe máy, lẳng lặng nhìn Đức Lạp Khố biến thành một điểm đen nhỏ, qua một lát, đội hộ vệ sẽ rời khỏi nhà tù tìm kiếm tung tích của hắn.



Tháng trước hắn vừa ghé thăm nơi này, lấy được không ít thứ từ trong thành, thức ăn, đồ dùng còn có vũ khí.



Nếu không phải mục sư thỉnh cầu, hắn sẽ không đến đây lần nữa trong thời gian ngắn như vậy, chỉ để đi cứu cái người nhìn rất vô dụng nhưng không thể chết kia.



Naga nhảy lên xe rồi khởi động xe, thời gian không sai biệt lắm, phỏng chừng bây giờ Thường Phi cũng đã đến phía Tây.



Tòa thành của Bàng Ca rất kiên cố, bốn phía đều có thành lũy bao bọc vững chắc, gã đã làm chủ một phần của ngọn núi này, phần còn lại là các ao đầm tràn ngập khí độc và vô số các loại thực vật biến dị đáng sợ, muốn vượt qua chỗ đó để lên núi thì căn bản không có khả năng, xác suất người bình thường muốn cưỡng ép xông vào là con số không.



Chỉ có thể lao xuống từ trên núi, một phần thành lũy của tòa thành bởi do xây dựng nghiêng theo thế núi nên vì thế nó cao bằng với thế núi nó nằm dựa vào.



Người có thể không cần đi qua ao đầm và đất rừng, đồng thời có thể vòng qua phạm vi khống chế của Bàng Ca mà lên núi, chỉ có mỗi Naga.



Mục sư vẫn muốn hắn nói phương pháp lên núi cho người trong Tự Do thành, nhưng hắn vẫn luôn im lặng, ở trong mắt hắn, người của Tự Do thành và người của Bàng Ca không có gì khác nhau, hi vọng sáng lập một thế giới bóng tối mới, một hi vọng phủ định mà thôi.



Đều buồn cười và buồn chán như nhau.



Naga quan sát thế núi, cởi ra sợi dây bạc đeo trên đùi, chậm rãi quấn vào tay, sau đó đạp mạnh chân ga, vọt xuống sườn núi.



Trên núi không có cây cối, ranh giới phía dưới chỉ có nham thạch nóng chảy đọng lại thành màu xám trắng, vô cùng cứng rắn lại còn ghồ ghề, rất nhiều nơi còn có rãnh rất sâu, dưới tốc độ cao thế này, chỉ cần bánh xe vướng vào rãnh thì nhất định sẽ xảy ra tai nạn.



Nhưng Naga nhắm mắt cũng có thể lái xe xuống phía dưới, địa hình nơi đây đã sớm khắc sâu vào trong đầu hắn, hắn biết vị trí chính xác mỗi một ổ gà, mỗi một đường rãnh.



Xe xuôi theo nham thạch vọt xuống dưới, Naga lợi dụng địa hình tăng tốc độ xe lên mức cao nhất, khi gần đến tường thành thì hắn chợt đứng lên xê dịch đầu xe, xe nương theo quán tính rời khỏi mạnh đất, trực tiếp vượt qua thành lũy, bay vào trong thành rồi đáp vào một con đường nhỏ ở phía Đông.



Hai bên đường nhỏ đều là các căn phòng thấp bé, đây là chỗ ở của nô lệ ______ tầng lớp thấp nhất dưới sự khống chế của Bàng Ca, Naga vẫn cho rằng những người sống ở nơi này tựa như động vật, thậm chí không bằng động vật, bọn họ chẳng qua là vì sinh tồn mà thôi.



Lúc xe rơi xuống đất phát ra tiếng va chạm rất lớn, có một người đàn ông chạy ra khỏi gian phòng cạnh đó, khi nhìn thấy hắn thì hoảng sợ mở to mắt, lập tức xoay người chạy trốn vào phòng.



Trong mỗi căn phòng đều có thiết bị báo động, chỉ cần nhấn vào thì toàn thành sẽ nhận được tin tức địa điểm xảy ra chuyện, chưa tới hai phút, nơi này sẽ bị bao vây.



Nếu là bình thường, Naga sẽ dành ra thời gian để chơi đùa, hắn sẽ lẳng lặng chờ người đến thật nhiều, sau đó giết một lượt, nhưng ngày hôm nay hắn không đến để chơi đùa.



Hắn giơ tay lên cao, sợi dây trong tay bay ra ngoài, con dao nhỏ năm cạnh đâm chuẩn xác vào sau ót của người đàn ông kia, máu lập tức phun ra tung tóe, người này không kịp kêu lên một tiếng, lập tức ngã nhào ra mặt đất, miệng vết thương phía sau ót tựa như hình dáng của một bông hoa.



Naga thu lại sợi dây, men theo con đường nhỏ chạy đến khu vực trung tâm, đối với nơi này hắn rõ như lòng bàn tay, hắn biết rõ con đường nhanh nhất đến nơi ở của đội săn bắn.
Bố La Đức bị những lời này của Thường Phi chọc đến tức giận muốn đánh người, nhưng lại nghĩ không thể phản bác, gã trừng mắt nhìn hắn rồi xoay người lên xe: “Đi”.



Thường Phi nhìn đội hộ vệ biến mất ở cuối đường, hắn cũng lên xe của mình, sau đó nói với mấy người nô lệ dè dặt khom lưng đứng cạnh con đường nhỏ: “Kéo xuống nhà bếp đi, nó là Đức Lạp Khố của Naga, phải làm cho thật tốt”.



Vài nô lệ ăn vận rách rưới nhanh chân chạy đến, cố gắng kéo Đức Lạp Khố, tuy rằng đảo Liệp Lang rất lớn, nhưng tài nguyên không hề phong phú, cho dù trong tòa thành có nuôi giữ rất nhiều động vật, nhưng thịt không phải là thứ mọi người có thể ăn được.



Có điều di chuyển một con Đức Lạp Khố lớn như vậy quả thật là chuyện vô cùng khó khăn đối với bọn họ.



Bọn họ may mắn hơn nhiều so với bọn trẻ con vừa mới sinh ra đã bị xử lí do thể chất quá yếu, tuy rằng không được Bàng Ca lựa chọn nhưng vẫn có thế sống sót, sinh tồn như loài giun dế trong tòa thành này.



Bởi vì suy dinh dưỡng lâu dài và làm việc quá sức, bọn họ nhanh chóng suy yếu, một khi bọn họ mất đi năng lực bán mạng vì tòa thành này, họ sẽ bị xử lí không chút lưu tình.



Đương nhiên, cũng có người không cam lòng với số phận, đối với những người tận dụng cơ hội ra khỏi thành làm việc rồi liều mạng chạy trốn mà nói, chạy đến Tự Do thành, đó là hi vọng duy nhất của bọn họ.







“Chờ một chút”. Sa Tả bọc người trong áo khoác của Naga, đứng trên đỉnh núi, đứng trên miệng núi lửa có thể nhìn thấy bốn phía đều là tuyết, bởi do đứng ở nơi cao nên gió lạnh thổi rất mạnh, tuy rằng miệng núi lửa khổng lồ thỉnh thoảng sẽ có hơi nóng bốc lên nhưng cũng không đủ ấm áp, chưa tới mấy phút cậu đã không chịu nổi, cả người run rẩy cứ như phát bệnh động kinh, không thể nói nên lời: “Anh… không định để tôi… ở chỗ này chứ? Không bằng… anh đem tôi quay về chỗ Thường Phi…”.



“Tôi không nói”. Naga vẫn ngồi trên xe, âm thanh khàn khàn nghe không ra tâm tình của hắn.



“Vậy… tại sao… kêu tôi xuống xe?”. Sa Tả tựa người vào xe, cậu thật sự không chống đỡ nổi, từ khi lên đảo đến giờ cậu luôn bị hành hạ, hiện tại cảm thấy thể lực đã đến cực hạn, đứng cũng nhanh bất động, mắt nhòa hết đi.



“Tôi ngửi thấy mùi máu”. Naga sờ lên chỗ ngồi phía sau xe máy, trên tay dính chút mảnh vụn băng máu, “Cậu bị thương?”.



“À… ừ”. Vốn do cả người cóng đến tê cứng nên cậu đã sớm quên mất vết thương do Thường Phi gây ra, hiện tại Naga hỏi như vậy, cậu lập tức cảm thấy đau đớn.



“Ở đâu?”. Naga quay mặt.



“Không… không nghiêm trọng”.



“Ở đâu?”.



Sa Tả nóng lòng muốn rời khỏi cái nơi sắp đông chết cậu, đối với truy vấn của Naga, cậu chỉ có thể cắn răng trả lời: “Ở mông”.



Nói xong cậu tiếp tục cắn răng, đợi nhìn thấy bộ dáng tươi cười đùa cợt trên mặt Naga, nhưng khiến cậu bất ngờ là Naga không cười, hắn chỉ chỉ tay về phía xa: “Đưa cậu xuống dưới”.



Sa Tả run rẩy bước lên xe, ôm Naga thật chặt, mặt chôn vùi trên lưng hắn, cậu thật sự lạnh đến mức không biết làm cái gì bây giờ.



“Cấm cậu nhìn đường”, Naga khởi động xe, “Tôi sẽ ném cậu xuống xe nếu phát hiện cậu nhìn lén”.