Liệt Tinh Luyến Nguyệt

Chương 10 :

Ngày đăng: 21:05 18/04/20


Qua nửa năm, Vũ Văn LIệt Tinh không báo trước đổ bệnh, tất cả kế hoạch chụp ảnh cưới phải hoãn lại, ngay cả chuyện hôn sự cũng không có khả năng tiếp tục. Chưa đến ba mươi tuổi, Vũ Văn Liệt Tinh được chẩn đoán bị căn bệnh không có thuốc chữa – Ung thư. Này thì vô hóa chất, trung y rồi y học dân gian tất cả đều thử qua nhưng mà Vũ Văn Liệt Tinh vốn ý đã không còn muốn sống, anh nhìn thấy Bạch Trân cũng không nói chuyện với bà, cuối cùng anh gầy tới mức chỉ còn da bọc xương, bác sĩ cho gia đình đem về nhà chuẩn bị hậu sự.



Trước chuyện đại biến này, Bạch Trân qua một đêm như già đi mười tuổi, ban đầu bà cũng chỉ có một ít tóc bạc bây giờ lại đầy đầu hoa râm, thân hình càng ngày càng lộ vẻ gầy yếu, làm bà đau lòng chính là Vũ Văn Liệt Tinh cho dù sắp chết, cũng không chịu nói chuyện với bà.



– Tôi muốn chôn cùng một chỗ với Kí Thế Ưu.



Lần duy nhất và cũng là cuối cùng Vũ Văn Liệt Tinh mở miệng nói chuyện với bà cũng chỉ có một câu di ngôn này, nhưng mà anh ngay cả một cái liếc mắt cũng không chịu, Bạch Trân nước mắt chảy điên cuồng, rất hối hận khi mọi chuyện đã hỏng hết.



Vũ Văn Chung cũng biết Vũ Văn Liệt Tinh bệnh nặng, vì con mình, ông ra mặt thuyết phục Bạch Trân, để cho Vũ Văn Liệt Tinh đến nước Mĩ an dưỡng, Bạch Trân yên lặng nghe, không tỏ thái độ gì, nhưng qua ngày thứ hai, bà để cho Vũ Văn Liệt Tinh qua Mĩ, giống như muốn cho anh đến viếng Kí Thế Ưu lần cuối cùng.



Vũ Văn Liệt Tinh được chuyển đến một bệnh viện tư ở Mĩ, Tiêu Trung Hòa vừa nhìn thấy bộ dáng của anh bây giờ mà ngăn không được nước mắt, không biết ông ta với Vũ Văn Chung tranh cãi cái gì, Vũ Văn Chung khóe miệng vặn vẹo không có trả lời. Nhưng mà sau khi nhập viện, Vũ Văn Liệt Tinh gặp lại một người mà anh nghĩ rằng không còn cơ hội nhìn thấy lần nữa.



Kí Thế Ưu gầy, nhưng chỉ là gầy hơn một chút, y nhìn thấy Vũ Văn Liệt Tinh trên giường bệnh thiếu chút nữa thì òa khóc, mặc dù đã nghe Tiêu Trung Hòa nói qua tình trạng rất nghiêm trọng, nhưng tuyệt đối không ngờ nghiêm trọng tới mức này.



Y căn bạn nhận không ra Vũ Văn Liệt Tinh nữa, nếu không phải đôi mắt đẹp vẫn còn mang theo một điểm sáng thì y nhất định tưởng rằng trước mặt mình chính là một xác chết.



– Thế Ưu, anh… anh đang nằm mơ phải không?



Vùng vẫy muốn đứng dậy, Vũ Văn Liệt Tinh bây giờ ngay cả sức ngồi dậy khỏi giường bệnh cũng không có, nhất là trải qua một đoạn đường dài đến Mĩ, tình trạng thân thể anh càng trở nên kém hơn.



Kí Thế Ưu ngồi trên ghế kê sát giường, nắm chặt cánh tay gầy yếu của Vũ Văn Liệt Tinh khóc nói:



– Em không có chết, em vốn là đang ngồi trên chiếc xe đó nhưng phát hiện để quên đồ nên quay về lấy, sau đó chiếc xe xảy ra tai nạn nghiêm trọng. Bob nói có lẽ đây là một cơ hội tốt, cố ý nói em chết rồi, như vậy mẹ anh sẽ không gây phiền toái cho em nữa, đợi thời gian qua một chút sẽ nói sự thật cho anh hay, chỉ bất bá sợ thế lực trong tay mẹ anh cho nên vẫn không tìm được cơ hội, không nghĩ chưa kịp nói cho anh hay thì anh đã bệnh đến như vầy.



Vũ Văn Liệt Tinh cũng rơi lệ đầy mặt, cả hai ôm nhau khóc to, nhưng mà có thể còn ôm được cơ thể ấm áp của Kí Thế Ưu, trái tim vỡ vụn của anh thoáng chốc lành lặn trở lại.



Thể lực Vũ Văn Liệt Tinh không tốt, khóc xong ngay cả muốn nói chuyện cũng không mở miệng được, không bao lâu anh rơi vào hôn mê, Kí Thế Ưu vẫn ngồi lại bên cạnh anh, không chịu rời đi.



Chờ sau khi Vũ Văn Liệt Tinh tỉnh lại, cả hai liền nắm tay, mặc dù không thể nói chuyện, nhưng mà bàn tay Vũ Văn Liệt Tinh đang bao phủ lấy tay y đã mang theo hơi ấm, hình như muốn nói tâm hồn lạnh băng giờ phút này đã hoàn toàn tan chảy nóng ấm, ban đầu thầm nghĩ mau rời khỏi thân xác này sớm ngày nào sẽ sớm được gặp lại Kí Thế Ưu ngày đó, nhưng mà lúc này anh lại hận không thể sống bên cạnh Kí Thế Ưu một trăm năm, một vạn năm, tốt nhất là vĩnh viễn không bao giờ chia lìa.



– Em ở đây đăng kí học tiếng Anh, đến lúc đó anh đừng có mà nói tiếng Anh của em kém cỏi, chỉ có thế đi bán cái kia.



Vũ Văn Liệt Tinh cười ha ha, trong tiếng cười nhưng lại mang theo nước mắt. Những gì Kí Thế Ưu nói chính là anh trước kia nổi điên với ý định đi Canada của Kí Thế Ưu mà nói lời châm chọc chối tai, nói tiếng Anh Kí Thế Ưu kém cỏi tới Canada ngoài bán thân thì còn biết làm cái gì.



Kí Thế Ưu hai mắt cũng rưng rưng, áp hai tay anh lên môi hôn khẽ khàng.



– Đợi anh khỏe lại, em sẽ cùng anh đi du lịch khắp nước Mĩ.



Rõ ràng Vũ Văn Liệt Tinh bệnh đến mức này, lại còn là bệnh nan y, nhưng mà ngữ khí Kí Thế Ưu lại giống như anh chỉ đang cảm sốt chóng mặt, mà Vũ Văn Liệt Tinh cũng liều mạng gật đầu.



Vì Kí Thế Ưu, anh nguyện ý sốt sót; vì Kí Thế Ưu, cho dù điều trị gian nan như thế nào anh cũng chấp nhận, chỉ cần có thể cùng Kí Thế Ưu bên cạnh nhau, cho dù phải chịu thống khổ như thế nào cũng đều trở thành tư vị ngọt ngào.



Kí Thế Ưu đọc rất nhiều sách về cách chăm sóc người bệnh, y toàn tâm toàn ý chăm Vũ Văn Liệt Tinh, có lẽ là do dụng tâm của y có kết quả, hoặc là do Vũ Văn Liệt Tinh tâm lí ham sống, bệnh tình của Vũ Văn Liệt Tinh có chuyển biến rất khả quan.



Nghe được Vũ Văn Liệt Tinh có thể chuyển sang phòng bệnh nhân thường, thậm chí bác sĩ nói anh có thể về nhà an dưỡng, Bạch Trân lập tức bay đến nước Mĩ, Vũ Văn Liệt Tinh mặc dù vẫn còn rất gầy, nhưng mà khí sắc anh so với trước khi tới Mĩ tốt hơn nhiều lắm.



Mặc dù biết rõ Kí Thế Ưu giả chết, hơn nữa Vũ Văn Chung cũng thẳng thắn nói với bà tin tức Kí Thế Ưu vẫn còn sống, nhưng Bạch Trân cũng không có khởi binh hỏi tội, cũng không liếc nhìn Kí Thế Ưu lấy một cái, chỉ hướng hai mắt đẫm lệ nhìn Vũ Văn Liệt Tinh



– Liệt Tinh, con đã tốt hơn nhiều rồi.



Biết Kí Thế Ưu không chết làm cho hận ý của Vũ Văn Liệt Tinh với bà tiêu giảm không ít, anh nói với bà



– Mấy ngày nay đều nhờ Thế Ưu chăm sóc tôi, tôi không thể không có em ấy, mẹ bây giờ có hiểu không?



Tiêu Trung Hòa nhẹ giọng nói giúp vào:



– Chị Trân, cho dù chị có bất mãn với Kí Thế Ưu cái gì, một mạng này của Liệt Tinh chính là nhờ Thế Ưu đem về, nó chiếu cố cháu rất cẩn thận. Vì Liệt Tinh, nó liền tham gia học rất nhiều khóa học làm thế nào để chăm sóc cho người bị ung thu, chị an tâm đi, chỉ cần Thế Ưu còn ở đây, Liệt Tinh nó nhất định sẽ được chăm sóc rất chu đáo.



Bạch Trân mặc dù không lên tiếng, sau đó bà mua một căn biệt thự rất yên tĩnh ở Mĩ cho Kí Thế Ưu đứng tên, để cho Kí Thế Ưu, Vũ Văn Liệt Tinh, Vũ Văn Chung và Tiêu Trung Hòa có thể ở cùng với nhau, để cho Vũ Văn Liệt Tinh có nơi yên tĩnh để an dưỡng, bà mặc dù không nói với Kí Thế Ưu một câu nhưng cũng cam tâm chấp nhận sự tồn tại của y.



Tĩnh dưỡng nửa năm, Vũ Văn Liệt Tinh chỉ cần đến bệnh viện tái khám theo lịch là được. Qua một năm, bệnh tình của anh cũng đã thuyên giảm hơn bảy tám phần, gần đây mỗi lần đến tái khám, bác sĩ đối với tốc độ phục hồi của anh cũng phải kinh ngạc.



Về đến nhà, Kí Thế Ưu nắm tay Vũ Văn Liệt Tinh chậm rãi dạo bước trong vườn hoa, hương hoa xuân ngập tràn, có rất nhiều hoa đều do Kí Thế Ưu tự tay trồng, phần lớn đều là những loài hoa anh mang về cho y khi y còn ở Đài Loan cùng Vũ Văn Liệt Tinh chung sống với nhau. Trong một thời gian ngắn mà có bao chuyện xảy ra, làm cho cả hai càng quí trọng những phút giây có thể ở bên nhau như lúc này.



Sợ anh mệt, Kí Thế Ưu cùng anh đi một lúc liền ngồi xuống.



– Anh xin em, anh bây giờ đã rất khỏe rồi.



Vũ Văn Liệt Tinh oán giận giống như trẻ con, nhưng mà Kí Thế Ưu vẫn rất lo lắng lấy tay chạm lên trán anh thăm chừng nhiệt độ, rót nước đưa anh uống. Hơn một năm trước nhìn thấy Vũ Văn Liệt Tinh bệnh nhìn qua chẳng khác gì người đã chết vĩnh viễn là cơn ác mộng trong cuộc đời y.



Anh cầm lấy li nước, nhưng mà tay rất không thành thật sờ mó lung tung, chính là muốn sờ tới cái mông của Kí Thế Ưu, Kí Thế Ưu bị anh trêu ghẹo mặt mũi đỏ bừng, cũng có chút nóng giận.




– Ý anh không phải như vậy.



– Ý anh đúng là như vậy. Em nếu là loại người đó, thời điểm năm ngoái khi anh ra như vậy em đã sớm chạy theo Chương Đình, chẳng cần hầu hạ anh suốt một năm làm cho mình vừa mệt vừa mất sức rồi mới gọi Chương Đình tới để có thể hồng hạnh vượt tường.



Kí Thế Ưu thật sự giận rồi, y kéo quần áo che người rồi đi thẳng về phòng, Vũ Văn Liệt Tinh vội vàng mặc lại quần, chạy theo sau y xin lỗi.



– Xin lỗi, Thế Ưu, anh nói sai rồi, sau này anh sẽ không bao giờ như vậy nữa. Đừng giận mà, Thế Ưu…



Anh đuổi theo vào phòng, thấy Kí Thế Ưu lôi vali bắt đầu tống quần áo vào trong đó, làm cho Vũ Văn Liệt Tinh thiếu chút nữa thì bị hù chết. Kí Thế Ưu hướng về anh rống giận:



– Em là đứa ăn quen nhịn không quen, em về nước tìm đàn ông khác, anh không cần phải đề phòng em như phòng cướp khiến cho mình lúc nào cũng mỏi mệt.



Lời đe dọa này đem Vũ Văn Liệt Tinh đổ ra một thân mồ hôi lạnh, Kí Thế Ưu một năm qua đối với anh có bao nhiêu là nỗ lực, thể hiện Kí Thế Ưu yêu thương anh sâu đậm bao nhiêu. Anh nói những lời này, làm cho Kí Thế Ưu giận dữ cực độ, bởi vậy phác tác càng thêm mạnh mẹ.



– Thế Ưu, xin lỗi.



Kí Thế Ưu hoàn toàn không muốn nghe anh giải thích, chỉ lo gom quần áo, Vũ Văn Liệt Tinh hít sâu một hôi, anh run một chút ngã ngồi xuống đất, lại còn cố ý kéo cho cái ghế đổ theo, ban đầu vẻ mặt Kí Thế Ưu chỉ toàn là tức giận lập tức tan biến, một giây sau chạy vội đến bên người anh, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng:



– Làm sao vậy? Liệt Tinh?



– Ngực anh đột nhiên đau quá.



Vũ Văn Liệt Tinh giả mù sa mư kêu đau đớn, sờ cũng chẳng sờ lên ngực mình mà lại dựa vào ngực Kí Thế Ưu, Kí Thế Ưu lập tức dìu anh lên giường, sau đó òa khóc.



Y tự trách nói:



– Em đang làm gì vậy, cũng không phải là không biết tình trạng của anh, lại chỉ vì một câu nói mà nổi xung lên. Xin lỗi, Liệt TInh. Em, tại em không chịu được anh cho rằng em lúc nào cũng có thể tùy tiện lên giường với người đàn ông khác, em yêu anh như vậy, tại sao anh lúc nào cũng nói lời hoài nghi em?



Vũ Văn Liệt Tinh sau khi mất kiểm soát, anh chỉ muốn mãnh liệt chữ lấy người này, anh lo lắng Kí Thế Ưu tốt như vậy sẽ càng ngày càng bị nhiều người phát hiện.



Trời ạ, anh thật là một kẻ lòng dạ hẹp hòi mà.



Nhưng mà nói gì đi nữa, Kí Thế Ưu quả thật là rất hoàn mĩ không cần phải chịu đựng những vũ nhục cùng hoài nghi này, anh cũng ôm chặt Kí Thế Ưu thấp giọng nỉ non.



– Xin lỗi, Kí Thế Ưu, Anh sau này sẽ không bao giờ nói như vậy nữa. Em chào đón Chương Gia, vậy thì một nhà già trẻ bọn họ có đến cũng không sao. Anh yêu em, Thế ưu, anh chỉ là rất yêu em. Sau này anh sẽ chú ý không nói những lời như vậy nữa.



Kí Thế Ưu thút thít, lặng lặng dụi đầu vào lòng Vũ Văn Liệt Tinh



– Em yêu anh, Liệt Tinh, xin anh tin tưởng vào nó, đừng nên hoài nghi.



Vũ Văn Liệt Tinh thủ thỉ ân hận nói, khiến cho Kí Thế Ưu cũng nói áy náy, hai người lẳng lặng ôm nhau trong phòng, rất nhanh phía dưới Vũ Văn Liệt Tinh ngày càng nóng mà dựng đứng lên, anh thống khổ nói:



– Thế Ưu, phía dưới anh đau quá, anh có thể ôm em không?



Kí Thế Ưu do dự:



– Không được, anh mới rồi đột nhiên ngã xuống, không thể làm mấy chuyện kích thích này được.



Vũ Văn Liệt Tinh hung hăng cắn mạnh lên môi mình, thật sự là cả đời thông minh lại cũng có lúc ngu ngốc mà, không biết nhẫn nại qua bao lâu mới có thể làm cho Kí Thế Ưu thả lỏng, để anh có thể ân ái với y một chút.



– Nhưng mà anh rất khổ sở. Thế Ưu, chúng ta chỉ làm một chút thôi cũng được mà…



Anh gần như cầu xin.



Kí Thế Ưu nhỏ giọng nói



– Em có đọc sách, trong sách nói nói nếu có nhu cầu lúc đang bệnh thì có thể làm như thế nào. Liệt Tinh, nếu anh nhịn không nổi để em làm giúp anh.



Không kịp nghĩ có tốt hay không, Kí Thế Ưu đã tự chui sâu vào trong mền, sau đó kéo quần anh xuống, trong ngực anh chấn động phát ra tiếng kêu khổ.



Oài, chính mình tại sao lại có thể ngu ngốc như thế. Kí Thế Ưu yêu anh như vậy, vì anh mà tình nguyện làm tất cả những chuyện này, như thế nào có thể theo người đàn ông khác. Cả người anh thoải mái phát run, sau này anh nhất định sẽ càng nâng niu Kí Thế Ưu, để cho Kí Thế ưu vĩnh viễn không bao giờ phải thương tâm vì gắn bó với anh.



Đương nhiên, còn phải tìm cách làm như thế nào lựa gạt Kí Thế Ưu chịu lên giường với anh, chỉ là lần tới không thể xài chiêu ngất xỉu này nữa, nhất định phải nghĩ chiêu mới mau thôi.



Ngón tay Kí Thế Ưu tinh tế xoa nắn nơi đó, làm cho Vũ Văn Liệt Tinh trên mặt chảy tràn mồ hôi, suy nghĩ cũng bắt đầu rối loạn. Chờ cho đợt sóng này qua được một chút, đầu anh giờ đây hoàn toàn không thể hoạt động, chỉ lo hưởng thụ khoái cảm do Kí Thế Ưu mang lại.



Chờ chuyện này trôi qua, anh sẽ càng yêu càng yêu Kí Thế Ưu, làm cho chính mĩnh vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ nói ra những lời thương tổn Kí Thế Ưu nữa.



Hoàn.