Liệt Tinh Luyến Nguyệt

Chương 6 :

Ngày đăng: 21:05 18/04/20


– Anh… Anh tại sao lại làm như vậy?



Âm thanh chất vấn của y tràn ngập sự không tin tưởng, y hoàn toàn không thể biết Vũ Văn Liệt Tinh đang làm cái gì, nhưng mà hắn có chìa khóa phòng của y cũng không có chút kì quái nào.



Bởi vì ông chủ mới nói y làm thêm một chìa khóa đưa cho hắn để đề phòng những lúc cần kiểm tra điện nước mà y không có nhà. Mặc dù cũng thấy kì lạ nhưng Kí Thế Ưu cũng không để tâm nhiều, cho nên y làm thêm một chìa khóa gởi cho chủ nhà, bản thân mình là đàn ông, cũng chẳng xảy ra chuyện gì nguy hiểm.



Huống hồ y cũng gắn thêm chốt cửa bên trong, mỗi khi đi ngủ đều khóa lại, như vậy thì chủ nhà cũng không thể vào được, chỉ bất quá khi nãy vào nhà lại quên không cài chốt cửa.



Lời nói Vũ Văn Liệt Tinh tràn ngập ôn nhu, hắn chỉ biết bản thân mình tuyệt đối không thể cho phép Kí Thế Ưu rời xa hắn,



– Tất cả đồ đạc ở đây đều là do một tay tôi lựa cho em, ghế salon cũng là loại cao cấp nhất, giường chiếu cũng vậy, tôi không biết em thích trồng hoa, nếu không tôi sẽ cho mở rộng ban công đặt thêm ngoài đó một cái bàn, để em có thể ngồi ngắm hoa.



Kí Thế Ưu lùi nhanh ra đằng sau, càng nghe càng thấy quái dị.



– Anh… Anh tới cùng là muốn cái gì? Vũ Văn Liệt Tinh, tại sao lại làm như vậy.



Gian phòng đơn này, lúc trước là một phòng rất cũ, nhưng mà không gian rộng, tất cả sau khi tu sửa xong phòng khách có cảm giác thật trống trải, phòng ngủ cũng được thiết kế lại hướng ánh sáng rất tốt, Vũ Văn Nhóm Tinh đi vào phòng ngủ y, vuốt ve lên mặt giường hoa lệ.



– Tôi đã tưởng tượng rất nhiều lần em trần truồng cuộn trong chăn bông này sẽ có cảm giác như thế nào.



Căn phòng sau khi hoàn thiện có đầy đủ tất cả mọi thứ, ngay cả thảm lót sàn cũng được thay mới, chủ nhà nói ban đầu em trai ông ta định ở đây, nhưng mà vì công việc nên không đến được, phòng thì cũng đã sửa rồi, không còn cách nào khác là tiếp tục để cho Kí Thế Ưu thuê, không ngờ tới tất cả đều là nói dối.



Chăn lụa diễm lệ, xúc cảm phi thường mềm mại cùng những bông hoa lớn nhỏ thêu bên trên, lúc đầu cứ tưởng rằng mình nhặt được đại tiện nghi, bây giờ nhớ lại tự nhiên không rét mà run.



Hắn thu thập tin tức về y, mua lại khu nhà y thuê, trở thành tổng giám đốc công ti y, thậm chí kiểm soát những việc diễn ra xung quanh của y.



– Anh rốt cuộc đang nghĩ gì, Vũ Văn Liệt Tinh?



Hai con ngươi sáng lạn của Vũ Văn Liệt Tinh bây giờ trở nên phi thường âm trầm, hình như tâm ý đang đấu tranh, có trăm ngàn lời giải thích quanh quẩn trong đầu hắn muốn nói cho y nghe, cuối cùng hắn quyết định không nói ra gì cả, chỉ ôn nhu xin lỗi.



– Tôi rất xin lỗi, Thế Ưu, ở đại học tôi không nên làm như vậy, tôi khi đó rất luống cuống, không biết phải làm như thế nào để xử lí mối quan hệ giữa tôi và em.



Kí Thế Ưu mặt đông cứng, sự thống khổ này lại cứa từng dao vào trái tim y, chỉ dùng một câu không biết phải xử lí như thế nào mối quan hệ giữa hai người liền có thể chấm dứt tất cả sao, nghe đến ngược lại càng làm cho sự lạnh lẽo trong lòng tăng lên, càng làm cho người ta có cảm giác được sự kiện hắc ám phát sinh khi đó đã ảnh hưởng sâu sắc đến người khác như thế nào, trong lòng Vũ Văn Liệt Tinh chỉ là bàng hoàng không biết phải có thái độ ứng biến như thế nào, vậy thì sự thống khổ của y là cái gì?



Y không trả lời, Vũ Văn Liệt Tinh tiến lên một bước, âm thanh cao cao lại trở nên nhu hòa phi thường mềm mại, thậm chí còn có chút hàm xúc cầu khẩn, vươn tay đến như muốn chạm vào cánh tay y.



– Đừng đi Canada, tôi muốn tôi lúc nào cũng có thể nhìn thấy em.



Kí Thế Ưu tránh đi cánh tay hắn, trái tim y lạnh đến cực điểm. Nếu như nói quan hệ của bọn họ chỉ là tình một đêm y hoàn toàn còn có thể chấp nhận, nhưng những lời hắn vừa nói nghe ra liền biết đó là lời nói dối, y quay lại cao giọng:



– Anh không cần nhìn thấy tôi, tôi chẳng là cái gì của anh cả, cho nên tôi không dính dáng gì với anh, bởi vậy anh căn bản không cần xử lí mối quan hệ giữa hai người chúng ta.



Sắc mặt Vũ Văn Liệt Tinh khẽ thay đổi, không nghĩ tới Kí Thế Ưu lại có thể nói những lời tuyệt tình như vậy, đó không phải là cá tính của Kí Thế Ưu, nhưng cũng thể hiện Kí Thế Ưu đã mất kiên nhẫn với hắn.



– Anh không phải nói tôi ra đứng đường tùy tiện tìm đàn ông khác sao? Anh không phải cho rằng tôi cùng Hồ ca, Ngụy Phách Uyển lên giường với nhau sao? Tôi trong mắt anh ti tiện như vậy, tôi không có ở trước mặt làm bẩn mắt anh, không phải là rất tốt sao?



Mỗi một câu hắn nói đều là gây sự, đúng là đã nổi giận cực điểm rồi. Kí Thế Ưu là người nhu nhược giờ lại giống như núi lửa phun trào, mỗi câu mỗi chữ đều làm cho Vũ Văn Liệt Tinh không cách nào trả lời được, thậm chí làm cho Vũ Văn Liệt Tinh bắt đầu bức rức bất an. Hắn không có cách nào nói ra sự thật, nhưng mà càng nói dối thì lại càng làm cho Kí Thế Ưu giận dữ.


Bởi vì hạ thân Vũ Văn Liệt Tinh không ngừng cọ xát vào nửa thân dưới của y, luồng nhiệt khô nóng cùng mùi vị đàn ông làm máu toàn thân y chạy loạn, y đúng ra phải cần giãy dụa trốn đi chứ không phải để cho hắn tùy ý nằm trên người mình. Nhưng mà khí lực trên người y đã mất hơn phân nửa, y nhất thời bị suy nghĩ của mình làm cho nổi hết da gà – Y căn bản không nghĩ đến chuyện phản kháng.



– Khi quen biết nhau ở đại học, chúng ta có khi nào sẽ có kết quả thật đẹp, em có từng nghĩ tới không?



Từng lời từng lời rót vào trái tim ôn nhu của Kí Thế Ưu, trải qua buổi tối ân ái ngọt ngào hôm đó, y đúng là mang trong người mộng đẹp hồn nhiên lẫn ngượng ngùng, cũng bắt đầu cho rằng chính mình cùng với Vũ Văn Liệt Tinh đã có thể trở thành người yêu của nhau, chính mình không cần lén nhìn hắn nữa, cũng không cần giấu diếm tình yêu của mình, bởi vì Vũ Văn Liệt Tinh cũng thích mình, nhưng sau đó y mới biết được tất cả đều là do bản thân đa tình.



– Em nhất định từng ảo tưởng rằng tôi yêu em đến mức nào, có bao nhiêu là sủng ái em, đúng không?



Ngữ điệu hắn mềm mại tiến vào khoảng không trong lòng y, dỡ xuống tầng phòng bị vừa mới được lửa giận hình thành, làm cho y khỏi khỏi thừa nhận tâm tư mình đã từng có những hi vọng ngọt ngào đó.



Đôi môi Kí Thế Ưu run rẩy, hốc mắt lại đong đầy nước. Cho dù  y có nghĩ tới thì tính làm gì, sự thật sao lại hoàn toàn trái ngược với giấc mộng thế kia, mà tạo ra hết thảy những điều đó đều là hành vi hèn hạ của Vũ Văn Liệt Tinh.



– Đừng nói gì nữa! Y rống lên, tất cả những lời này chỉ càng làm y tổn thương hơn mà thôi.



Vũ Văn Liệt Tinh vội vàng nói:



– Tôi sẽ thương em, cũng sẽ cưng chiều em, tôi sẽ làm tất cả những điều em cho rằng là ảo tưởng sẽ trở thành sự thật, tôi sẽ trả lại tất cả những hạnh phúc đáng ra em phải được nhận. Thế Ưu, chỉ cần em muốn cái gì tôi cũng sẽ cố gắng mang điều đó lại cho em. Đừng rời xa tôi, đừng đi Canada, tôi không thể để em cùng một chỗ với người đàn ông khác.



– Đừng nói thêm gì nữa… Nước mắt đã trào ra khỏi hốc mắt, sự tình đã đến mức này hắn còn nói để làm gì nữa.



– Thế Ưu, xin lỗi, em muốn tôi phải xin lỗi bao nhiêu lần cũng được, để cho tôi bù đắp lại tất cả, tôi sẽ cho em biết em bên cạnh tôi có thể có được bao nhiêu vui vẻ, cho tôi cơ hội đi.



– Đừng nói nữa, đừng nói thêm gì nữa…



Hốc mắt y chua xót, tâm lí bắt đầu dao động, y thật hận bản thân tại sao chỉ nghe Vũ Văn Liệt Tinh nói mấy câu lại mềm yếu muốn nhu thuận với hắn, chính mình tại sao lại vô dụng như vậy! Cố gắng lấy lại dũng khí, y vẫn như cũ không rời đi Vũ Văn Liệt Tinh được.



– Thế Ưu, cầu xin em…



Vũ Văn Liệt Tinh luôn luôn cao ngạo mà nay ngay cả lời khẩn cầu cũng nói ra, phòng ngự trong tâm Kí Thế Ưu hoàn toàn sụp đổ, nếu nói y không hề nghĩ đến phút giây được ở bên cạnh Vũ Văn Liệt Tinh thì đó chính là lừa mình dối người.



– Thế Ưu, tôi ghen ghét với tất cả những người được em nở nụ cười, càng căm thù Ngụy Phách Uyển kia có thể khiến em cười. Tôi là một kẻ tiểu nhân hèn hạ, tôi là tên siêu cấp hỗn đản cũng được, nhưng mà tất cả những điều đó đều bởi vì tôi rất quan tâm đến em.



Hắn tỉ tê hết sức chân thành, làm cho y không thể nghĩ rằng hắn đang nói dối, biết y có biểu hiện mềm lòng, Vũ Văn Liệt Tinh yêu thương hôn lên môi y, nụ hôn triền miên kéo dài, nói ra những lời càng khiến y động tâm.



– Em trách tôi, hận tôi cũng không sao, cho tôi thời gian, tôi sẽ mang đến cho em cuộc sống hạnh phúc cả đời này, để cho chúng ta sống cuộc sống giống như những người đang yêu.



Nước mắt theo nhau rơi xuống, câu trả lời của y nhỏ đến mức chính mình cũng nghe không ra, nhưng mà Vũ Văn Liệt Tinh vẫn nghe được, cho nên hắn một lần lại một lần hôn y, không ngừng lập lời thề:



– Tôi sẽ dùng tất cả khả năng mà thương em, sủng ái em, tôi muốn em có thể bên cạnh tôi cùng nhau trải qua cuộc sống tốt đẹp như trên thiên đường. Thế Ưu, em sẽ không phải hối hận.



Có phải hối hận nữa hay không y không biết, y chính biết chính mình lại nép vào lòng người đàn ông từng làm mình tổn thương rất nhiều này. Tương lai như thế nào, y một điểm cũng không thể nắm bắt.



Có thể qua hết đêm nay, hắn lại giống như kẻ điên nói y ra đứng đường mà tìm người đàn ông khác, cũng có thể hắn sẽ phát hiện hắn lại phạm phải sai lầm nghiêm trọng như hồi đại học.



Nhưng mà y không có lí do nào để cự tuyệt, bởi vì đôi mắt Vũ Văn Liệt Tinh mang theo trong đó bao nhiêu là tuyệt vọng, phảng phất giống như là hắn sợ y sẽ biến mất trước mặt hắn, thậm chí sợ y sẽ rời bỏ hắn.



Y tin ánh mắt này, còn hậu quả sau này ra sao, y tình nguyện đem chính cuộc sống của mình ra đánh cuộc.