Liệt Tinh Luyến Nguyệt

Chương 8 :

Ngày đăng: 21:05 18/04/20


Kí Thế Ưu nụ cười càng thêm nhợt nhạt, y không giống như trước để tình cảm vây hãm, ngược lại khí chất càng trở nên nhu hoa thánh khiết.



Bởi vì càng hiểu rõ hơn thân thế Vũ Văn Liệt Tinh, cũng rõ ràng cá tính của anh, hơn nữa Vũ Văn Liệt Tinh quả thật cũng rất tuân thủ lời anh đã hứa – Khi hai người ở bên nhau sẽ dùng mọi khả năng nâng niu y, cho nên y không có hận cũng chẳng có oán.



Hết thảy dấu vết của Vũ Văn Liệt Tinh đều khắc sâu trong lòng y, tất cả những oán hận đều được kỉ niệm dịu dàng xóa tan. Tuy rằng y cùng Vũ Văn Liệt Tinh mặc dù làm chung một công ty nhưng mà kể từ lần đó hình như chưa bao giờ gặp lại, đôi khi chỉ ngẫu nhiên bắt gặp bóng lưng thoáng qua ở góc ngoặc xa xôi.



Thông tin Vũ Văn Liệt Tinh cùng tiểu thư tập đoàn Thiên Kim đính hôn thì được các tạp chí cập nhật hàng ngày, trái tim y như có bàn tay thò vào bóp nát, tất cả những đớn đau ngay sau đó cũng được trấn an mà tan ra, giống như y cũng phải tự thừa nhận chuyện đến mức này cũng không có cách nào thay đổi.



– Hồ ca, tôi tìm được việc khác rồi.



Y dồn tất cả tâm trí vào trong công việc, Hồ ca mặc dù cảm giác được y có điều gì đó lạ lùng, nhưng mà công việc của y vẫn bình thường, không uể oải giống như trước, thật sự nhìn không ra được vấn đề ở đâu, cho nên Hồ ca cứ tưởng mình nghe lầm.



Mối quan hệ với khách hàng của y cũng có sự thay đổi, đầu tiên là những vị khách hàng lớn tuổi rất hữu lễ hỏi thăm, bây giờ thì liên tục có những khách hàng trẻ tuổi cũng suốt ngày gọi điện thoại đến công ti, hỏi về thời gian Kí Thế Ưu sẽ đi nước ngoài, trong đó có một vị khách họ Chương đặc biệt nóng ruột.



Ban đầu ông chủ trẻ họ Chương điều kiện trong nhà xem ra cũng không tồi, nhưng mà anh ta mang sẵn trong người dòng máu nổi loạn, lão cha kinh doanh buôn bán truyền thống, anh ta lại càng muốn làm khác, tình nguyện mệt chết cũng không chịu về nhà, mặc dù buôn bán chẳng bao nhiêu tiền nhưng rất vui vẻ tự tại.



Nhưng mà sau khi ông Chương bệnh nặng, mấy người em trong nhà gánh không nổi trọng trách, ông chủ Chương cần anh ta trở về tiếp quản cơ nghiệp.



Anh ta không cam lòng nhưng vẫn phải trở về, đem công ti ra chỉnh đến mức người ngả ngựa đổ, làm cho những thành viên trong gia đình cũng muốn nổi điên lên, anh ta cá tính không sợ trời không sợ đất thiếu chút nữa đem chính lão cha nhà mình làm cho tức giận mà chết.



Ông chủ Chương còn nói, ông không bệnh chết thì cũng bị đứa con này làm cho tức chết.



Hơn nữa anh ta còn kiên trì muốn đổi nhà cung cấp trước kia, kí hợp đồng mới với Kí Thế Ưu, làm đắc tội với không ít người trong công ti, nhưng nghĩ không ra sau khi đổi sang sử dụng sản phẩm do Kí Thế Ưu cung cấp năng suất tiêu thụ sản phẩm công ti họ lại tăng mạnh, việc kinh doanh trì trệ mấy năm qua dưới một tay của anh ta mà khởi sắc trở lại, lợi nhuận tăng cao, lấy lại được sức sống. Bây giờ anh ta muốn làm gì cũng không ai dám ngăn trở.



Ông chủ Chương vốn nói ông ta có ngày sẽ tức chết trên giường bện, bây giờ gặp ai liền phểnh râu, khen ngợi con mình có bao nhiêu là ưu tú, ông sớm biết nó nhất định cũng giống như mình, nhất định sẽ kế thừa được khả năng kinh doanh của mình.



Mà ông chủ trẻ họ Chương có một việc rất muốn làm, chính là muốn Kí Thế Ưu chuyển sang công ti anh ta, như lời anh ta vẫn nói thì Kí Thế Ưu muốn chức danh nào cũng có thể, dù sao anh ta đúng là xem Kí Thế Ưu rất vừa mắt, không có Kí Thế Ưu anh ta cũng chẳng muốn làm việc.



Chuyện này nghiêm trọng tới mức ông chủ Chương muốn giơ chân, từ trên giường bệnh cũng phải chồm dậy, còn tự mình đích thân đi đến công ti Kí Thế Ưu, nghĩ muốn nhìn xem Kí Thế Ưu này rốt cuộc là loại người như thế nào, lại có thể bắt cóc được thằng con bướng bĩnh còn hơn quỉ sứ của mình.



Vừa thấy Kí Thế Ưu từ trong cửa đi ra gật đầu mỉm cười, sau lại bắt đầu tự giới thiệu, nụ cười hòa nhã ôn nhu đó còn muốn xoa dịu lòng người hơn cả gió xuân, hơn nữa kiên trì muốn đưa ông trở về bệnh viện, để tránh ảnh hưởng đến bệnh tình, lại còn chăm sóc tỉ mỉ, bộ dạng so với thằng con mình còn muốn giống con ông hơn.



Điều này làm cho những lời mắng chửi khó nghe mà ông chủ Chương chuẩn bị sẵn cũng chẳng thể nói thành lời, ban đầu còn chuẩn bị mà đến, định nói cho con hồ li tinh không biết xấu hổ Kí Thế Ưu này một trận. Trên đường Kí Thế Ưu đưa ông trở về bệnh viện, ông ngược lại thở vắn than dài, nói không dứt lời, nói đều là ông không có phúc chẳng thể có đứa con như y.



– Cậu cũng biết A Đình con tôi đó, bất quá từ thời học đại học, nó gọi điện thoại cho tôi nói nó là người đồng tính, hắn cần phải tham gia vào câu lạc bộ những người đồng tính, sau đó kéo nguyên nhóm đội viên rầm rầm rộ rộ đến nhà tôi thảo luận hoạt động, thành lập câu lạc bộ tên Mĩ Kì, trên thực tế chính là A Đình cố ý làm cho lão cha này mất mặt.



Vừa thản nhiên nói ra vừa thống khổ lắc đầu:



– Tôi còn biết như thế nào nữa! Dù sao nó cũng là đứa con tài hoa nhất của tôi. Tôi nói được rồi, nếu thích đàn ông cũng không thành vấn đề, tìm ai con nhà lành một chút, nó vậy liền quen những người xăm trổ đầy mình, cậu xem, nó đúng là cố ý công kích tôi, chẳng biết kiếp trước tôi có nợ nần gì với nó mà bây giờ bị nó làm cho tức giận đến mức này.



– Kêu nó về kế thừa sự nghiệp gia đình, thật vất vả mới đưa mọi việc vào quĩ đạo được, nó tự nhiên nói nó không muốn làm nữa, dù sao tiền kiếm cũng đủ rồi, cứ tiếp tục mô hình như vậy mà làm cũng sẽ tự động có tiền, nói tôi kiếm người khác làm. Cả đời tâm huyến của tôi, rõ ràng có một đứa con cũng rất phụ hợp, tại sao lại muốn để người khác làm?



– Sau đó nó dứt khoát nói thẳng ra, nói trừ khi cậu đến công ti, bằng không nó không làm! Cậu xem nó lại còn uy hiếp tôi, tôi làm cha nó mà phải chịu bao nhiêu là uất ức, cuộc sống có ý nghĩa gì nữa! Không bằng trong bệnh viện chết phức đi chứ sống làm gì nữa.



– Ông chủ Chương, ông còn trẻ, hơn nữa cậu chủ Chương cũng chỉ bất quá nói miệng như vậy thôi, ông không cần để ý đâu.




– Thế Ưu, Thế Ưu, Anh yêu em. Anh yêu em biết bao nhiêu, em có biết không? Nếu anh có thể lựa chọn, anh muốn cả đời này vĩnh viễn không rời khỏi em.



Theo động tác cuồng bạo, Vũ Văn Liệt Tinh cũng như không khống chế được tiếng lòng của mình, Anh khàn cả giọng nỉ non bên tai Kí Thế Ưu, anh chính là không được lựa chọn con đường sống, mới có thể đối đãi với Kí Thế Ưu như vậy.



Động tác cắm vào càng lúc càng nhanh, Vũ Văn Liệt Tinh điên cuồng hét lên thành tiếng, Kí Thế Ưu cùng anh đồng thời phóng ra nhiệt hỏa bắn tung tóe thấm ướt cả tấm chăn mỏng.



Y cả người vô lực, được Vũ Văn Liệt Tinh ôm lại, trong mắt đong đầy nước mắt vui sướng. Y nghe được, y nghe được Vũ Văn Liệt Tinh nói anh có bao nhiêu thương y rồi, một câu thương này y đợi bao nhiêu năm qua, mặc dù không hiểu tại sao Vũ Văn Liệt Tinh luôn không chịu nói ra, nhưng mà y hôm nay rốt cuộc cũng đã nghe được rồi làm cho y có chết cũng không còn gì nuối tiếc…



– Em cũng yêu anh, Liệt Tinh…



Y vươn hai tay vòng quanh cổ Vũ Văn Liệt Tinh, nước mắt vui mừng nóng hổi lăn dài xuống cổ Vũ Văn Liệt Tinh, Vũ Văn Liệt Tinh thở gấp gáp, hạ thân anh lại trướng lên, mà nước mắt của Kí Thế Ưu làm cho trái tim anh nóng lên như bị lửa thiêu, càng dập càng bùng lên mạnh mẽ, đốt tới mức anh căn bản không có cách nào khống chế, anh chẳng thể nào nghĩ được nếu chính mình không có Kí Thế Ưu thì có thể sống được ra sao.



Không có Kí Thế Ưu thế giới của anh chỉ tồn tại những mảng màu đen trắng, tất cả những điều tốt đẹp và ấm áp cũng chẳng chạm được đến trái tim anh; nhiều tiền thì sao, giàu có thì sao, chỉ cần mất đi Kí Thế Ưu tất cả đều trở nên không còn ý nghĩa.



Anh nâng hai chân Kí Thế Ưu lên vòng lấy thắt lưng mình, cái eo nhỏ phía trước rơi thật sâu vào bộ vị ấm nóng, Kí Thế Ưu cả người chịu kích thích mà cả người phát run dịu ngoan động lòng người, anh không muốn bất kì người đàn ông nào nhìn thấy nét mê người này của Kí Thế Ưu.



– Anh không muốn đem tặng em cho bất kì người đàn ông nào!



Anh oán hận chính mình tại sao buông tay với Kí Thế Ưu.



Kí Thế Ưu hôn lên môi anh



– Vậy thì cứ yêu em là tốt lắm rồi.



– Anh nghĩ cũng không muốn bất kì người nào có thể nhìn thấy bộ dạng của em lúc này.



Kí Thế Ưu yêu thương vuốt ve vầng trán lấm tấm mồ hôi của anh, khóc nói:



– Em cũng chỉ có duy nhất một mình anh.



– Anh yêu em, Thế Ưu, từ thời đại học anh đã yêu em rồi, anh không thể có được em, anh cũng không muốn người đàn ông khác có được em, anh là tên đàn ông lòng dạ hẹp hòi, hèn hạ hạ lưu. Bởi vì anh biết có bao nhiêu người đàn ông muốn yêu em, vừa nghĩ đến người khác có thể có được em, anh liền chịu không được.



Kí Thế Ưu ôm sát lấy anh, để cho hai người có thể cảm thụ được nhịp đập trong lòng đối phương có bao nhiêu mãnh liệt, y muốn để cho Vũ Văn Liệt Tinh biết khoảnh khắc hai người tương liên vốn là duy nhất.



– Anh đã sớm có được em rồi.



Vũ Văn Liệt Tinh cười, nhưng mà trong đáy đôi mắt sáng như tinh quang đó nháy mắt mất đi những tia sáng rực rỡ, ngược lại càng trở nên thâm thúy. Động tác của anh giữa hai cánh mông Kí Thế Ưu trở nên kịch liệt mãnh liệt, mỗi một lần đâm vào đều đưa đến chỗ sâu nhất, anh tựa như không chịu nổi sự mềm mại bên trong mà thở dài, định rút ra rồi lại muốn nhanh hưởng thụ cảm giác vây hãm chặt chẽ bên trong mà lại điên cuồng rong ruổi.



Hai chân Kí Thế ưu quấn chặt lấy lưng anh, thắt lưng y được đỡ lên cao, cao trào làm cho lí trí y mê muội, y tiết rất nhiều lần, thẳng cho đến khi cả người mệt lả, Vũ Văn Liệt Tinh cũng làm cho đến tận khi không thể bắn được nữa mới nằm ngã vào bên cạnh y.



Nhưng mà cánh tay anh gắt gao ôm lấy y, không cho y rời khỏi người mình, Kí Thế ưu cũng ôm chặt anh. Y biết Vũ Văn Liệt Tinh không phải chỉ bị hành hạ bởi chuyện của cha anh mà còn vì rất nhiều chuyện khác nữa.



Những chuyện đó là gì y không biết, chỉ biết là Vũ Văn Liệt Tinh so với y càng thương y hơn, cũng bởi vậy mà chịu rất nhiều dày vò, chỉ là anh không nói ra nguyên nhân cho y biết.