Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian
Chương 13 : Trang Chu mộng điệp
Ngày đăng: 10:18 18/04/20
Bệnh của Vương gia lại tái phát, lần này còn đặc biệt nghiêm trọng, cứ nằng nặc lôi kéo lão Vương gia cùng lão Vương phi, yêu cầu phải nói chuyện rõ ràng với họ, như thể nếu không đạt được mục đích thì nhất định không bỏ qua. Sự kiên quyết, kiên trì, bền bỉ này khiến cho vợ chồng lão Vương gia cảm động đến nỗi liên tục gọi bác sĩ tới.
Vị Vương gia nào đó nổi giận, “Ta thực sự không lừa các ngươi! Ta thật sự không phải là nhi tử của các ngươi! Ta thật sự là Vương gia!”
Hạ Hạm lã chã rơi lệ, Long Tích vẫn mặt không chút biểu tình.
Vị Vương gia nào đó càng phát điên, “Đó là sự thật! Ta không hề có bệnh!”
Hạ Hạm tiếp tục khóc, Long Tích tiếp tục trầm mặc.
Thế là, Vị Vương gia kia bắt đầu gào khóc, lăn lộn ăn vạ trên giường, “Ta thật sự không phải là người của thế giới này a, nếu như sớm biết chết kiểu kia sẽ xuyên vào thân xác một kẻ tâm thần như thế này thì lúc đầu ta đã rút đao, tự đâm một phát, chết nhanh gọn lẹ a a a! Trời ơi, sao lại đối xử với ta như thế a a a —-”
Hắn gào thét rất thảm thiết, cửa phòng “phịch” một tiếng, bị người đá bay, bạn học Sở Kiên hùng hổ chạy vào, nắm chặt lấy tay hắn, khẩn trương nói, “Phu nhân, cố gắng kiên trì, tại hạ bắt đầu giúp phu nhân đỡ đẻ. Người đâu, nấu nước nóng mang đến đây, nhanh lên.”
Long Tuấn Hạo nín lặng một giây, sau đó, đem tất cả những thứ có thể ném trên giường quăng đi, “Ngươi cút đi cho bản vương! Bản vương tạm thời không muốn thấy mặt ngươi, đây là lúc nào mà ngươi còn rảnh rang chạy đến xem náo nhiệt hả, hả, hả?”
Sở Kiên đại hỉ, gật đầu, “Đúng, đúng, dùng sức!”
Long Tuấn Hạo lại câm nín, trên trán nảy lên một loạt gân xanh, ngẩng đầu nhìn đám tùy tùng của Sở Kiên, cực kỳ thong thả, cực kỳ từ tốn mở miệng, “Nếu không nghĩ ngày này năm sau đi tảo mộ chủ tử các ngươi thì lập tức kéo hắn ra ngoài cho ta!”
Mọi người rầm rầm hành lễ, vội vàng khiêng bạn học Sở Kiên phóng như bay ra ngoài, tốc độ nhanh đến nỗi không kịp đóng cửa lại. Long Tuấn Hạo duy trì ánh mắt kia nhìn sang cha mẹ trên danh nghĩa của hắn.
Hạ Hạm bị một màn vừa rồi làm chấn động, đã ngừng khóc, chỉ còn lại tiếng nức nở, Long Tích bình tĩnh mở miệng, “Đi gọi bác sĩ.”
.
Long Tuấn Hạo tiếp tục lăn lộn, “Ô ô ô, những gì ta nói đều là sự thật, các ngươi tin ta a, dù ta không phải là nhi tử của các ngươi thì cỗ thân thể này vẫn là a a a!”
Bên này, một y tá vâng lệnh của lão Vương gia, chạy đi tìm bác sĩ Cô, chính là, trong văn phòng không có ai, trong viện cũng không thấy người, đang lúc nghĩ rằng mình không thể phục mệnh, gấp gáp đến độ chuẩn bị lấy dây thừng treo cổ tạ tội thì trông thấy một người có thể giúp mình, cô lập tức vọt đến chỗ anh ta.
Người này không phải là ai khác, chính là bác sĩ phụ trách trước đây của Vương gia. Anh ta từng vì dâng lên thuốc trường sinh bất lão của Tần Thủy Hoàng cho Vương gia mà bị đánh đến phải nhập viện. Có điều, hôm nay anh đến đây không phải để đi làm, mà là định trưng ra khóe miệng dán miếng băng cá nhân OK đến phòng Viện trưởng Lê Hiên, yêu cầu tăng thêm ngày nghỉ, bởi vì trong khoảng thời gian nghỉ phép ăn lương này, mỗi ngày đều trôi qua vô cùng thích ý, cho nên anh muốn tiếp tục cuộc sống như mơ đó.
.
Khi Cô Thần cùng Lê Hiên nghe tin chạy tới thì Long Tuấn Hạo đang ngồi trên giường, hút từng ngụm khí, các bác sĩ cùng y tá vây xung quanh, người vuốt ngực, người vỗ lưng giúp hắn thuận khí, mà bên cạnh chiếc giường lớn trong phòng ngủ, trên mặt thảm có một cỗ thi thể, hơn nữa cổ thi thể này nhìn khá là quen mắt.
Lê Hiên âm thầm gật đầu, xem ra nguyện vọng tiếp tục nghỉ phép của Hạ Thiên Phàm có thể trở thành sự thật rồi. Cô Thần phất tay, ra hiệu cho người đem cỗ thi thể này vứt đi, sau đó, bước đến bên giường, ngồi xuống, sờ sờ đầu Long Tuấn Hạo, “Lại có chuyện gì thế?”
Long Tuấn Hạo quệt quệt miệng, thần tình vô cùng ủy khuất bò qua, bổ nhào vào ngực anh, “Ô ô ô, bọn họ bắt nạt ta…”
Cô Thần ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng sờ sờ, an ủi, “Không có việc gì, ngoan, có tôi ở đây.”
Long Tuấn Hạo tiếp tục vùi đầu vào ngực anh, cọ cọ, “Ô ô ô…”
“Đúng rồi, tôi muốn báo một tin, không biết là tốt hay xấu cho cậu,” Cô Thần sờ sờ đầu Long Tuấn Hạo, “Sau khi thảo luận, chúng tôi đã quyết định, vì ngăn ngừa chuyện cậu nhàm chán đi mộng du buổi tối, cũng để giảm sức ép cho các nhân viên bảo vệ, tôi quyết định, từ nay về sau sẽ ở lại đây.”
Long Tuấn Hạo sửng sốt, vội vàng chui ra khỏi ngực anh, ngẩng đầu lên nhìn.
Cô Thần cười hiền lành, vươn tay chỉ chỉ, “Cậu, tôi, căn phòng này, cái giường này, hiểu chưa?”
Long Tuấn Hạo há to miệng, “…Hả?”
Chú thích:
(*) Friedrich August Kekulé (1829-1896), là một nhà hóa học người Đức, người đã sáng tạo thuyết hóa trị IV của carbon, phân biệt hợp chất mạch hở và hợp chất mạch vòng, đề xuất công thức 6 cạnh của benzene, để lại phương pháp kinh điển điều chế phenol và nhiều tổng hợp hữu cơ khác.
Kekulé đã kể về giấc mơ vòng 6 cạnh khép kín của Benzene như sau:
- Một lần tôi ngồi viết sách nhưng không thể tập trung tư tưởng làm việc được bởi vì suy nghĩ của tôi đang hướng về chuyện khác. Tôi xoay ghế về phía lò sưởi và thiu thiu ngủ. Trước mắt tôi lởn vởn hình ảnh của các nguyên tử, từng nhóm nhỏ dính lấy nhau lờ mờ ở xa. Những hình ảnh ấy cứ lặp đi lặp lại nhiều lần và dần dần tôi nhận ra có một hình ảnh rõ nét hơn trong cả bức tranh phức tạp. Đó là những chuỗi nguyên tử dài luôn chuyển động, nhiều lần chụm lại với nhau giống như những con rắn đang uốn lượn. Và rồi, kia! Một trong những con rắn ấy cắn vào đuôi của mình tạo thành một vòng khép kín như chế nhạo trước mắt tôi. Như bị sét đánh, tôi bừng tỉnh và thức suốt đêm để hoàn thành lý thuyết của mình.
(**) vật ngã: theo quan điểm của nhà Phật, “vật” là chỉ hoàn cảnh xung quanh “bản ngã”, bao gồm người khác và xã hội, “ngã” bao gồm tư tưởng và tham muốn của bản thân.
Đánh vỡ giới hạn của vật ngã tức là bỏ qua tất cả thì mới lấy được tự do, tức là không bị ràng buộc bởi xung quanh (dù là vật chất) hay tư tưởng của chính bản thân mình (hay tinh thần) thì mới chân chính bước ra khỏi sinh tử luân hồi, lấy được tự do thật sự (đắc đạo thành Phật)