Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian

Chương 17 : Bác sĩ Cô

Ngày đăng: 10:18 18/04/20


Hồ nước trong viện an dưỡng nở đầy hoa sen, trông rất đẹp mắt. Giữa ngày hè oi ả, ngay cả những cơn gió thổi qua đều mang theo hơi nóng, cộng thêm tiếng ve kêu rôm rả chẳng biết bắt đầu tự bao giờ, từng tiếng từng tiếng vọng vào, khiến cho cái đầu đang đau nhức của Long Tuấn Hạo càng thêm choáng váng.



“Thực ra, ta vẫn cảm thấy rất hỗn loạn…” Long Tuấn Hạo yếu ớt nói, “Vì cớ gì mà ta lại bị người truy sát như thế… lẽ nào đó là số mệnh?” Kiếp trước bị người đuổi giết thì thôi, tại sao đến nơi này rồi vẫn phải lo lắng cho tính mạng của mình? Aaaaaa… Vì sao lại thế a?



Cô Thần vẫn ngồi bên cạnh cậu, có chút kinh ngạc hỏi: “…Số mệnh gì?”



Không có gì…” Long Tuấn Hạo bóp bóp trán, thì thào yếu ớt trong vô vọng. “Chính là, tại sao lại muốn ta gánh chịu sai lầm trước đây? Ta rất là vô tội a, chuyện lúc đó thì liên quan gì tới ta hả, hả?”



Quả nhiên, Cô Thần xoa xoa đầu cậu, “Dù sao cũng là do cậu làm, chỉ là hiện tại cậu tạm thời quên mất thôi.”



Long Tuấn Hạo hít hít mũi, bỗng nói, “Thực ra ngươi có thể cho rằng ta bị nhân cách phân liệt…”



Cô Thần ngẩn ra, chăm chú nhìn cậu. Long Tuấn Hạo ngồi ở đối diện anh, chỉ chỉ chính mình, chậm rãi nói từng chữ từng chữ một, “Ta, nhân cách phân liệt, mà nhân cách này sẽ không kế thừa ký ức của nhân cách kia.”



Cô Thần suy nghĩ cẩn thận một chút, gật đầu. “Cũng không phải là không thể.”



“Cho nên a~” Khuôn mặt Long Tuấn Hạo liền xụ xuống, ai oán nói. “Tội lỗi của nhân cách kia sao lại bắt ta gánh chịu?”



“…” Cô Thần nói, “Nói tới nói lui, tóm lại là cậu muốn kêu oan đúng không?”



“Phí lời, ta chẳng lẽ không oan à?” Long Tuấn Hạo cực kì bi phẫn, “Ta thực sự là oan muốn chết có được không?”, nói xong liền đứng dậy rời đi. Cô Thần vội kéo cậu lại. “Cậu muốn đi đâu?”



Long Tuấn Hạo nhìn qua ngó lại như muốn tìm cái gì, tùy ý trả lời, “Đi tìm Túc Tòng. Ta chuẩn bị đóng gói hắn lại, gửi chuyển phát nhanh cho Lôi Nham, để mỹ nhân thay ta xướng khúc “Đậu Nga oan”, thuận tiện dùng chút mỹ nhân kế, nói không chừng Lôi Nham sẽ tha thứ ta…”



“…” Cô Thần thử tưởng tượng tình cảnh kia một chút, chậm rãi mở miệng. “…Vẫn là thôi đi, nếu cậu thực sự làm thế sợ sẽ hại chết rất nhiều người.”



Long Tuấn Hạo vừa định quay đầu lại hỏi lý do, nhưng khi tầm mắt lướt qua một bóng người cách đó không xa liền giật mình cứng lại, sau đó vươn tay chỉ, “Sao hắn lại ở đây?”



Cô Thần nhìn theo hướng cậu chỉ thì thấy một dáng người quen thuộc đang đứng trong tiểu viện, chính là La Dịch, lúc này anh ta đang nói chuyện phiếm với các y tá.



“Nga, anh ta hả,” Cô Thần trả lời đơn giản, “Tất nhiên là vì Sở Kiên rồi, cứ xem cách anh ta nhìn Sở Kiên là biết.”



Long Tuấn Hạo có thể hiểu được, gật gật đầu, nhìn hình ảnh vô cùng hài hòa bên ấy là biết La Dịch quen thuộc với những người phụ trách chăm sóc Sở Kiên đến mức nào. Mấy ngày nay cậu đều bận rộn nghĩ cách để có được đáp án mình muốn biết từ Cô Thần, không ngờ chẳng chú ý một chút liền bỗng nhiên nhiều ra một người rồi. Long Tuấn Hạo hỏi, “Hắn ở đây từ lúc nào vậy?”



Cô Thần kéo cậu ngồi xuống ghế dựa của mình, lại vươn tay ôm cậu vào lòng niết niết xoa xoa, sau đó mới đáp, “Sau khi biết được Sở Kiên ở chỗ này, chỉ cần có thời gian anh ta đều tới.”



Anh thanh niên tốt La Dịch có dung mạo tuấn lãng, vẻ mặt hiền hòa, gặp người liền chào hỏi, “Xin chào, tôi là La Dịch, La trong La Dịch, Dịch trong La Dịch, sau này tôi sẽ thường ở đây, mong mọi người chiếu cố thêm.”



Người này cả ngày đều vây quanh Sở Kiên cùng các nhân viên phụ trách khám và chữa bệnh cho cậu, chỉ cần là thứ giúp ích cho việc điều trị của Sở Kiên đều chăm chú học, nắm giữ lý thuyết thuần thục, ứng dụng vào thực hành cực kỳ nhanh chóng, khiến cho các bác sĩ và y tá dày dạn kinh nghiệm sa trường đều hận không thể cởi áo blouse trắng trên người ra cho anh mặc. Đâu chỉ có vậy, người này còn đến nhà bếp, khiêm tốn học hỏi đầu bếp các loại thực phẩm dinh dưỡng, thái độ nghiêm túc và thành khẩn làm đầu bếp đặc cách thu anh ta làm học trò, hết lòng truyền dạy tất cả vốn liếng.



La Dịch cũng rất phối hợp, thề phải học cho được món ăn gia truyền đệ nhất có một không hai của đầu bếp, cơm chiên trứng.
“Nga, vậy thì tốt.” Sở thần y bây giờ mới an tâm, tránh khỏi vòng tay La Dịch, đi mất. Long Tuấn Hạo nhìn La Dịch hãy còn đứng đờ tại chỗ, thích chí cười to, “Hắn lại học được một món nghề mới rồi, mỗi lần xem bệnh đều sẽ dùng tới, ngươi phòng được một lần, có thể phòng được lần thứ hai sao?”



Biểu tình của La Dịch trở nên vặn vẹo. Long Tuấn Hạo tiến đến vỗ vai anh, “Đáng đời a đáng đời, báo ứng a báo ứng.”



“…”



Tâm tình Long Tuấn Hạo lập tức trở nên vô cùng thư thái, quay đầu bước đi, Cô Thần cười cười đi theo sau, nghe cậu hỏi, “Hắn so với lúc đầu gặp cảm giác không giống nhau.” Khi đó La Dịch cả người đều nghiêm trang, túc mục, mà bây giờ thì không còn thấy nghiêm trang gì cả, toàn thân đều tràn đầy hòa khí, gần như vô hại.



Cô Thần tất nhiên biết cậu đang ám chỉ điều gì, bèn nói. “Con người thường khi không làm chuyện sai trái sẽ không phải ngụy trang gì cả, khi đó mới là bản chất của anh ta, còn bây giờ… chỉ là giả tạo mà thôi.”



“Vậy hắn quả thực rất khủng bố,” Long Tuấn Hạo bĩu môi. “Hắn đang làm gì vậy.”



Cô Thần nghĩ nghĩ, “Lần trước đi ngang qua có nghe anh ta nói với những người kia Sở Kiên là đàn anh của mình, có thể anh ta là lính của Sở Kiên.”



“Di?” Long Tuấn Hạo hứng thú. “Sở Kiên làm nghề gì vậy?”



“Cảnh sát.” Cô Thần nói xong thì thấy Vương gia há to miệng, bèn cười, nâng cằm cậu lên hôn xuống, rồi mới tiếp tục nói. “Còn là đặc công, cực kỳ lợi hại.”



Long Tuấn Hạo lại càng kinh ngạc. “Bốn năm trước đã xảy ra chuyện gì? Sao mẹ hắn lại nghĩ hắn chết rồi?”



“À, lúc đó cậu ta chấp hành nhiệm vụ, bị thương rất nặng nên cấp trên mới công bố với bên ngoài là cậu ta đã hi sinh, còn làm cả tang lễ.”



“Sự thật thì sao?”



“Sự thật là,” Cô Thần chậm rãi nói, “Cậu ta sửa lại khuôn mặt, thay một thân phận khác, tốn mất một năm dưỡng thương và học tập.”



“Một năm sau thì sao?”



“Nằm vùng.”



Long Tuấn Hạo trầm mặc. “Sau đó?”



Cô Thần xoa đầu cậu, chỉ nói. “Cậu ta hoàn thành nhiệm vụ cực kỳ xuất sắc.”



Long Tuấn Hạp đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn bóng lưng anh, rồi bỗng nhiên gọi, “Cô Thần.”



Cô Thần quay đầu lại nhìn cậu.



Long Tuấn Hạo nhìn anh chăm chú, từ từ mở miệng, “Thân thủ ngươi lợi hại như vậy… chắc cũng không phải là bác sĩ bình thường, đúng không?”