Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian

Chương 20 : Trong sạch

Ngày đăng: 10:18 18/04/20


Trong phòng tắm mù sương, quần áo của Long Tuấn Hạo đã bị cởi mất một nửa từ lâu, còn một nửa, Cô Thần kéo một cái liền dễ dàng cởi sạch.



“A, gì vậy…” Long Tuấn Hạo trần truồng cong mình trong bồn tắm, eo bị một bàn tay giữ lại, giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra. Hắn nhìn Cô Thần, chỉ cảm thấy ánh mắt của người nọ sâu thăm thẳm, mơ hồ ẩn giấu sự nguy hiểm, khiến hắn bất giác hãm sâu tự lúc nào. Nếu như dùng một cái gì đó để so sánh, hắn nhớ lại kiếp trước khi đi săn với hoàng huynh, ánh mắt hoàng huynh khi cầm cung thủ nhắm vào con thỏ nhỏ cũng giống như vậy. Hắn đành yếu ớt ngoắc ngoắc ngón tay. “Tráng sĩ, chuyện gì cũng có thể thương lượng mà…”



Cô Thần nhướn mi, cười cười rồi buông Long Tuấn Hạo ra. Cái bồn tắm này so với mấy cái thường thấy thì to hơn chút, thậm chí bốn người trưởng thành ngồi vào cũng đủ. Anh nhìn Long Tuấn Hạo đang co ro trong một góc, bắt đầu cởi quần áo của chính mình.



Long Tuấn Hạo nuốt nuốt nước bọt: “Ngươi cởi quần áo làm gì…”



“Ướt mất rồi.”



“Nga…” Long Tuấn Hạo không biết nói gì, cắn cắn môi nhìn Cô Thần cởi quần áo. Cô Thần có một cơ thể săn chắc, đường nét rất đẹp, cảm giác như ẩn bên trong là cả một sức mạnh kinh người, vóc dáng cao to, phóng khoáng. Nếu đặt vào thời cổ đại, để Cô Thần mặc hoa phục, cầm thêm cây quạt, bảo đảm sẽ thành một vị công tử hào hoa nơi trần thế.



Cô Thần cởi xong, nhìn Long Tuấn Hạo, cười nói, “Khép miệng lại, nước bọt chảy cả ra rồi.”



Long Tuần Hạo ngây ngốc gật đầu, đưa tay lên lau, đột nhiên phát hiện có chỗ không đúng. Bọn họ bây giờ đều không mặc quần áo, một người có ý đồ bất chính… Vậy tiếp theo… Sự trong sạch cả hai đời người của hắn sẽ bị mất sao a…



Cô Thần nhìn Long Tuấn Hạo đang quẫn bách, duỗi tay đưa về phía đối phương, “Qua đây.”



Long Tuấn Hạo do dự. Cám dỗ và trong sạch nên chọn cái nào? Hắn cắn môi, rụt người xuống nước, “Trong sạch của ta…”



Cô Thần nghiền ngẫm nhìn Long Tuấn Hạo, thẳng đến khi cả vành tai người nọ đều đỏ lên mới mở miệng, “Em nghĩ hôm nay em còn có thể trốn sao?”



Long Tuấn Hạo miệng méo xẹo, yếu ớt nói, “Thực ra, ta luôn cảm thấy mình là một con chim…”



“Nga…” Cô Thần phối hợp gật đầu. “Từ khi nào thì bắt đầu?”



“Từ khi ta là một con chim non…”



“Ừm, còn gì nữa?”



“Còn, ta thực ra cũng là một mỹ nhân ngư… ngươi xem, ta bây giờ không phải đang ở trong nước sao…”



Cô Thần lại gật, không chờ cậu nói tiếp đã mở miệng, “Hạo Hạo, giả điên cũng vô dụng.”



“…” Long Tuấn Hạo yếu ớt lê người quay mặt vào tường, “Ngươi chỉ biết bắt nạt ta…”



Cô Thần cười, đưa tay kéo Long Tuấn Hạo vào lòng. Làn da tiếp xúc mang cảm giác trơn mượt khiến hai người khó tránh khỏi run rẩy. Cô Thần thích ý thở dài, cười nhẹ bên tai Long Tuấn Hạo, để hơi thở ấm áp quấn quanh, “Em biết không, hôm anh nói chúng ta sẽ chung phòng, trước khi cha em lên xe có nói một câu.”



Long Tuấn Hạo nghiêng đầu hỏi, “Tên yêu nghiệt ấy nói gì?”



Cô Thần hôn lên mặt Long Tuấn Hạo, chậm rãi nói, “Ông ấy dường như đã nhìn ra tâm tư của anh, có lẽ còn phát hiện sớm hơn chính anh. Ông nói, mong anh còn có chút y đức, hiểu không?”
Hà Thiên Phàm: “…”



“Ok, giờ chúng ta quay lại đề tài lúc trước, tôi nghĩ tôi đã biết đáp án của anh rồi, vậy anh cố gắng mà chịu đựng đi.”



“Không ——-!!!”



Sau khi trải qua mây mưa vài lần, người nọ huýt sáo, mãn nguyện đi tắm.



Hà Thiên Phàm thảm đạm nằm cứng đơ trên giường, nghe tiếng nước truyền đến từ phía phòng tắm mà rên rỉ, ngửa mặt lên trời thở dài. “Đúng là bị thảm nhất trần đời a ~! Cả một đời trong sạch của tôi a a a!”



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:



Bạn Thường: Bác sĩ Hà, tôi xin lỗi anh a thật xin lỗi anh, anh làm thụ đi…



Hà Thiên Phàm: Tại sao? Lão tử luôn làm công a, làm công đó!



Bạn Thường: nhưng bây giờ anh là thụ…



Hà Thiên Phàm: Vì sao lại vậy a a a!!!



Bạn Thường: Bởi vì anh đê tiện…



Hà Thiên Phàm: …



Bạn Thường: Tôi nói thật, nếu như anh không đê tiện có thể bắt người ấy về sao? Có thể mặc kệ y đức đem cậu ta ra ăn? Hơn nữa còn tốn một mớ tiền… Uy, anh định làm gì?



Hà Thiên Phàm: Nói đến cùng, nhân cách của tôi đều do cô tạo ra, đều do cô làm hại, tôi phải làm thịt cô a a a!



Bạn Thường: Cứu, cứu, cứu mạng a, có người giết mẹ mình này a a a!



Hà Thiên Phàm: Cô kêu khản cổ cũng không có ai tới cứu cô!



Khản cổ: Ai kêu ta?



Không có ai: Ta tới đây!



Hà Thiên Phàm:…



Bạn Thường:… trắng trợn xuyên việt, cái này tuyệt đối là trắng trợn xuyên việt = =!