Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian

Chương 35 : Gia bạo

Ngày đăng: 10:19 18/04/20


Phủ của Tướng quân và Vương gia hôm nay lại sấm rền chớp giật, Cô tướng quân phải chịu gia bạo, mà vị vương gia nào đó dường như đã hiểu ra cuộc đời chỉ là hư ảo, phu phu hai người đều ở trong tình trạng vô cùng thê thảm.



Theo lời những người đã chứng kiến, chuyện xảy ra lúc xẩm tối, khi ánh mặt trời cuối cùng còn chưa biến mất, thì có một tiếng hét lớn truyền ra từ tẩm cung của Vương gia, thành công làm cho tia sáng cuối cùng tắt hẳn, màn đêm dần dần buông xuống.



Khi mọi người vội vã ùa vào thì thấy Cô tướng quân bị Vương gia trong giận dữ cầm bản tử đuổi ra ngoài tẩm cung, bộ dáng vô cùng chật vật, đống đồ đạc trong phòng của tướng quân cũng bị ném ra ngoài. Vương gia hét lớn: “Tiện dân, ngươi vứt hết vốn liếng của ta, từ nay về sau, bản Vương và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, còn có, còn có… thế bất lưỡng lập, ngươi chết ta sống!”



Cô Thần lưu loát tránh né cây đại thiết bản của cậu, bất đắc dĩ nói: “Hạo Hạo, anh chỉ muốn tốt cho em thôi, thuốc nổ quá nguy hiểm.”



“Hừ! Tiện dân, chớ có hoa ngôn xảo ngữ!” Vương gia vẫn lửa giận phừng phừng như trước, phẫn nộ vung vung thiết bản mãi cho đến khi đánh Cô Thần bước ra khỏi phòng mới thôi, hùng hổ nói: “Tiện dân, từ giờ về sau chớ có bước vào tẩm cung bản Vương nửa bước!”



“Này, Hạo Hạo…”



Vị vương gia không thèm để ý tới anh, nói xong liền quay đầu vào phòng, đóng cửa cái rầm. Mọi người lúc ấy quay mặt nhìn nhau, có người đưa ra câu hỏi: “Gần đây Vương gia xem phim kiếm hiệp hả? Đóng giả quá giống luôn…”



Những người khác đều cùng lắc đầu: “Không biết…”



Lúc này, cánh cửa đang đóng chặt bỗng mở toang, Vương gia thò đầu ra nhẹ nhàng nói: “Tứ đại danh tác.”



“…”



Đúng lúc này, y tá phụ trách bưng cơm nước đi tới, cung kính hành lễ, điềm đạm nói: “Vương gia, tới giờ dùng bữa tối rồi ạ.”



Long Tuấn Hạo cắn móng tay nhìn bữa tối, lại nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Cô Thần, hừ lạnh một tiếng, quyết đoán đóng cửa đi vào. “Hôm nay bản Vương tâm tình không tốt, không ăn.”



Y tá kinh ngạc, vội vàng gõ cửa, nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Vương gia, người bớt giận, đừng tự tổn hại thân thể chính mình, người còn…”



“Bản Vương nói không ăn là không ăn!” Vương gia rống lên ngắt lời, làm cho mọi người đều rụt hết cổ lại.



Cô Thần chỉ đành thờ dài.



Một người nói: “Vương gia nếu không ăn…”



Những người khác yêu ớt tiếp nối: “Chúng ta sẽ chết rất thảm, rất thảm đó…”



Mọi người đều nhìn Cô Thần, trong ánh tràn ngập ủy khuất và khẩn cầu. Cô Thần lại thở dài. “Không được, dù thế nào tôi cũng không thể để em ấy làm chuyện nguy hiểm như vậy.”



Mọi người khóc ròng. “Vậy chúng tôi phải làm sao bây giờ?”



Cô Thần nhìn trời. “Cố gắng khuyên giải đi.”



“…”



“Mấy người đừng có nhìn tôi như thế, đâu phải chỉ có mấy người thảm, tôi cũng rất thảm đây này, từ giờ buổi tối tôi không thể ngủ cùng em ấy nữa…”
“…” Sở Kiên nói. “Anh chỉ đang ngụy biện mà thôi, còn có đó là mẹ của tôi, anh đừng gọi thân thiết như vậy!”



“Mẹ nuôi cũng là mẹ.” La Dịch tiếp tục nói. “Còn có, anh không có ngụy biện gì cả, em có chứng cứ gì sao?”



Sở Kiên không nói. La Dịch ôm cậu thoải mái than thở, “Ngoan, dừng giận, chờ đến lúc em khỏe hơn, lại ra ngoài sưu tập chứng cứ giết anh cũng không muộn mà.”



Sở Kiên vẫn không nói tiếng nào, lát sau quay đầu nhìn anh. “Anh thực sự là cảnh sát?”



La Dịch cười ha hả nghiêm túc gật đầu khẳng định.



Sở Kiên lại yên lặng. “… Vì sao?”



La Dịch thở dài. “Bởi vì anh muốn biết cảm giác khi làm cảnh sát, vì sao có thể làm cho em lúc ấy nhẫn tâm bắn anh…”



Sở Kiên chấn động.



La Dịch giữ lấy cằm cậu, hôn xuống. “Ngoan, đều đã là quá khứ, anh chưa bao giờ hận em cả.” Anh ôm cậu thật chặt, rồi nói. “Làm cảnh sát, việc thật nhiều, đủ thứ chuyện tầm phào, ông Vương sống cùng khu với anh, con trai ông ấy bị tai nạn xe cộ, giờ trong nhà chỉ còn mình ông, anh có thời gian lại đi thăm, khiến ông ấy bây giờ cứ gặp người khác lại nói anh là con ông ấy, còn có một lần, gần đó có một đứa trẻ bị rơi xuống nước, người chung quanh chạy đi báo cảnh sát, anh lúc đó ở gần đấy nhảy xuống cứu, mẹ đứa bé ấy liền quỳ xuống, làm anh giật cả mình; còn có thím Trương, thấy anh liền muốn giới thiệu đối tượng cho, nói là cảnh sát đáng tin, làm cho anh giờ nhìn thấy thím là phát run; còn có một cặp vợ chồng cãi nhau cũng báo cảnh sát, bảo là giết người rồi, lúc bọn anh tới đó thật đúng là dở khóc dở cười… nhưng tên chồng kia cũng thật đáng chết, đánh vợ. ” Anh thở dài. “Khi đó anh nghĩ, nếu như em còn ở bên cạnh anh, nhất định mỗi ngày anh đều cưng chiều, sao nỡ đánh được.”



Sở Kiên lẳng lặng nghe không nói.



“Có lẽ đây mới là cuộc sống bình thường, giờ nghĩ lại lúc trước động cái liền giết người nhắc chân liền quyết định sinh tử một người, làm gì cũng tưởng mình thật giỏi, xác thực đáng chết…” Anh lại thở dài, rồi bỗng nhiên nở nụ cười. “Nhưng mà anh lúc đó như vậy em cũng thích, chứng tỏ vẫn còn có điểm tốt nha, đúng không?”



Sở Kiên khóe miệng rút gân. “Câu cuối cùng không cần nói đâu.”



“Được rồi.” La Dịch nghiêng qua hôn lên má cậu. “Em đói bụng không? Anh nấu?”



Sở Kiên nhướn mi. “Anh có thể nấu ăn?” Cái tên được nuông chiều từ bé, mặc có ngươi lo ăn có người bưng tới miệng, đường đường đương gia hắc đạo mà lại biết nấu ăn?



“Biết a, giờ anh đang sống một mình, không biết thì chết đói à? Cũng không thể ngày nào cũng ra ngoài ăn.”



Sở Kiên nhìn anh thật lâu. “Anh thay đổi rất nhiều.”



La Dịch thở dài. “Ai bảo người anh yêu là cảnh sát chi, không đổi cũng chẳng được.”



Sở Kiên im lặng. La Dịch lại hỏi. “Em yêu à, rốt cuộc em có đói bụng không?”



“Không đói.”



La Dịch nghĩ chắc do ngủ nhiều quá giờ cũng không muốn ăn nữa, nên cũng không nhắc lại, lần thứ hai ghé sát người vào, cười ha hả nhìn cậu. Sở Kiên bị anh nhìn chăm chăm, cả người không được tự nhiên, chịu không được tránh ra xa xa. “… Làm gì?”



“Em yêu…” La Dịch liếm liếm môi, vòng tay ôm cậu chợt chặt hơn, ấn cậu vào lồng ngực, chờ mong nói, “Chúng ta làm đi.”