Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian

Chương 37 : Mạng nhỏ khó giữ

Ngày đăng: 10:19 18/04/20


La Dịch không phải là tự nhiên tỉnh dậy, cuộc sống hắc đạo trước đây khiến anh phi thường mẫn cảm với những kích động truyền đến từ ngoại giới, vì vậy anh có thể cảm thấy rõ đường nhìn không mấy thiện ý dừng trên người mình. Dù vì cả đêm miệt mài mà giờ các giác quan không được nhạy bén như trước, nhưng anh vẫn biết đường nhìn ấy đã dừng trên người anh từ lâu lắm… lâu lắm.



Anh chợt mở mắt, đầu tiên đập vào mắt là hình ảnh phóng đại của một khuôn mặt, La Hiên mắt đối mắt, mũi đối mũi, dựa vào rất gần, thấy anh tỉnh lại liền cười, nụ cười ấy hiền lành đến không thể hiền lành hơn, còn thuận tiện ngoắc ngoắc ngón tay, như là đang nói “Xin chào ~”.



“…” La Dịch điên tiết, lập tức há mồm định chửi ầm lên. Lê Hiên nhanh tay lẹ mắt vội vàng che miệng anh lại, chỉ chỉ Sở Kiên đang ngủ say bên người anh.



La Dịch trừng mắt, hít sâu, nếu không phải tay đang bận ôm vợ, anh nhất định sẽ lập tức đấm một đấm lên mặt Lê Hiên. Lê Hiên thấy thế liền buông tay, rồi cứ thế đừng trước giường tân hôn động phòng của vợ chồng nhà người ta mà cười tủm tỉm nhìn đôi vợ chồng mới cưới trần truồng trên giường… Sau đó mới chậm rì rì móc ra tờ giấy quen thuộc từ phía sau, hiền lành nói với tân lang. “Bạn hiền, bao giờ trả tiền?”



“…” La Dịch lại hít một hơi thật sâu, trừng mắt nhìn Lê Hiên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh nhất định phải đòi nợ lúc này?”



Le Hiên tỏ ra cực kỳ ngây thơ mà trả lời: “Hai người giờ đâu có làm, cho nên tôi đâu quấy rối hai người đâu.”



La Dịch tiếp tục nghiến răng: “Nếu như đang làm thì sao?”



Lê Hiên giơ trang giấy lên trước mặt anh, ngữ khí không cho phép thương lượng, “Vậy cậu cũng phải trả tiền xong mới được làm, hoặc… tôi xem hai người làm xong rồi sau đó cậu trả cho tôi cũng được.”



“… Lê Hiên.” La Dịch chằm chằm nhìn anh, gằn từng tiếng, “Rốt cuộc giới hạn của anh nằm ở đâu vậy?”



“Tôi không có giới hạn.” Le Hiên tiếp tục lắc lắc trang giấy. “Được rồi, nhanh trả tiền đi.”



La Dịch nghĩ mình đáng lẽ không nên lý luận cũng tên tham tiền này, anh đẩy trang giấy ra, thấp giọng nói, “Hôm qua tôi tới thẳng cục cảnh sát, lấy đồ xong về nhà thay quần áo liền tới đây rồi, không có mang tiền theo.”



“Vậy à, không sao.” La Hiên cười hiền lành nói, đưa tay lấy điện thoại của anh đặt trên đầu giường. “Vậy, gọi điện thoại bảo thủ hạ chuyển tiền vào tài khoản của tôi, gọi xong tôi sẽ đi về, còn cậu tiếp tục vui vẻ cùng vợ cậu, quá tốt còn gì.”



“…” La Dịch bất đắc dĩ cầm lấy di động. “Anh thiếu tiền đến thế sao?”



“Aizz, cũng chỉ do cuộc sống bức bách thôi.” Lê Hiên làm ra vẻ rất tuyệt vọng, thở dài nói, “Có lẽ không lâu nữa Lôi Nham sẽ đánh tới đây, lỡ như Vương gia có gì không hay xảy ra thì tôi sẽ mất cây rụng tiền rồi, cho nên tôi phải nhanh lên đòi tiền cậu trước khi cậu bỏ trốn cùng vợ cậu nha.”



La Dịch hơi dừng lại, vừa muốn nói cái gì thì người nằm bên cạnh hơi cục cựa, anh quay đầu nhìn, thấy vợ anh đang mở mắt, mê mang nhìn anh, thanh âm mơ hồ nói, “Nga, đồ đệ a.”



“Là ta, sư phụ.” La Dịch cười gật đầu rồi nhìn qua đồng hồ, “Còn sớm lắm, mới có 11h, lão nhân gia ngài ngủ thêm chút nữa đi.”



“Ừ.” Sở thiên sư lười biếng trả lời, trở mình. “Yêu khí kia quả nhiên lợi hại, vi sư trị liệu cho ngươi cả đêm giờ cả người đau nhức quá.”



La Dịch vội vàng cảm kích nói, “Vâng vâng vâng, ân đức của người để tự suốt đời không quên, tương lai đệ tử nhất định hảo hảo hiếu kính người…” Anh còn định nói thêm, nhưng Sở Kiên đã ngủ mất rồi.



Anh im lặng nhìn một lúc, đứng dậy khoác lên chiếc áo ngủ rồi ra hiệu cho Lê Hiên ra ngoài, người sau không dị nghị gì, quay đầu đi ra. La Dịch liền quay người chống một tay lên giường cúi người nhìn Sở Kiên, cúi đầu hôn lên môi cậu, rồi mới chậm rãi bước ra ngoài, đóng cửa, tiếp đó bóp cổ Lê Hiên, nghiến răng nghiến lợi rống, “Vì sao em ấy vẫn như trước? Hôm qua chúng tôi đã nói rõ với nhau rồi, sao em ấy không đổi lại như bình thường? Hả? Vì sao?”



“Dừng… dừng…” Lê Hiên bị anh bóp đến hoa cả mắt, vội vàng run rẩy giơ cao tờ giấy, “Trước… tiên trả tiền… rồi, rồi lại…bóp cổ sau cũng không muộn…”



“…” La Dịch chậm rãi buông tay rồi ôm trán. “Làm sao tôi lại có thằng bạn như anh chứ?”
“…Còn tên cầm thú kia?”



“Đừng nói anh ấy như vậy.” Vu Ngạo nhíu mày, rồi vẫn trả lời, “Anh ấy còn đang ở trên giường.”



Long Tuấn Hạo trợn mắt nhìn Vu Ngạo. “Không phải ngươi yêu hắn sao? Không, ý ta là, hắn không phải ở trên?”



“Tôi yêu anh ấy.” Vu Ngạo đương nhiên nói: “Cho nên mới áp anh ấy chứ, anh ấy muốn ở trên, nhưng không có thực lực.”



“Nên thế, đúng là báo ứng.” Long Tuấn Hạo đạp bàn, rốt cuộc sự khó chịu của cậu cũng vơi được phần nào. “Tự làm bậy không thể sống, quả nhiên phải có một người đại biểu ánh trăng tới tiêu diệt tên cầm thú nhà ngươi!”



Vu Ngạo và La Dịch “…”



“…” Cô Thần nói. “Hạo Hạo, em bình tĩnh chút, chuyện còn chưa tới mức tệ hại.”



“Sao lại không…” Vương gia nghĩ mạng nhỏ của mình khó giữ được, nói năng cũng loạn cả lên. “Thương cho bản vương ta mới đến thế giới này, còn chưa được ra ngoài lần nào, còn chưa ngồi máy bay, ô tô, xe bus, tàu điện ngầm, xe lửa… những thứ không thể tưởng tượng nổi đã rời bỏ nhân gian rồi… ông trời ơi, vì sao lại vậy?”



Cô Thần, La Dịch, Vu Ngạo, “…”



“Đất ơi, ông chẳng phân biệt được tốt xấu cớ sao lại làm đại địa? Ông trời ạ, ông chẳng phân được tài đức và ngu muội cớ sao lại làm ông trời! Ai, đành rơi hai hàng nước mắt ràn rụa…” (Đậu Nga Oan – ý nói: Thiên Địa bất công, những khổ cực mình phải gánh chịu khó có thể thanh minh.)



“Ôi chao, sao lại thế này vậy?” Trong bầu không khí vắng vẻ như có người chết này Lê Hiên đột ngột đi tới. “Vương gia, người thật có nhã hứng, xướng khúc?”



“Cút…” Long Tuấn Hạo vẫn không ngẩng mặt lên. “Bản vương trước khi chết không muốn thấy mặt ngươi, chết cũng chết không yên…”



…” Lê Hiên nói: “Vì sao chứ?”



“Đến cả chó cũng không bằng…”



“…”



“Xin lỗi…” Giữa không khí quỷ dị, y tá chậm rãi đi đến. “Viện trưởng, có người tới tìm ngài Vu, nói là bạn của ngài ấy.”



Lê Hiên ngẩn ra, “Tên là gì?”



“Anh ta bảo là họ Lôi.”



Lạch cạch, Vương gia từ trên bàn ngã vật xuống đất, ngửa mặt lên trời rống to, “Không——”



Tác giả có lời muốn nói: Cầm thú cầm ba nén hương cung kính tới trước mặt Lôi Nham bái lạy: Lôi Nham tôi xin lỗi, xin lỗi ngài, ngài thế nào cũng là một lão đại của tổ chức vĩ đại phải hay không, hu hu hu, tôi chân thành xin lỗi ngài… thực sự… Ngài hãy nhìn đôi mắt vô tội đang rơi lệ của tôi đây…