Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian
Chương 41 : Âm u
Ngày đăng: 10:19 18/04/20
Long Tuấn Hạo thật vất vả giữ được cái mạng, bắt đầu trải qua những ngày thư thái, Cô Thần tâm tình cũng vô cùng tốt, tự nguyện vươn bàn tay ra cho cậu đếm ngón.
Túc Tòng từ đầu vốn đã thanh tỉnh, cậu ta sẽ không chủ động đi tìm phiền toái, cho nên không có uy hiếp; Sở đại thần y kiêm thiên sư hôm nay đa số thời gian là thanh tỉnh, mà sau lưng còn có lão đại hắc bang cẩn thận trông chừng, nên cũng không phải là uy hiếp; còn một vị bị Vương gia phủ cấm cửa, hiện giờ đang cố gắng khuyên vợ mình bỏ đi ý tưởng mua máy bay để bảo vệ túi tiền yêu dấu, cả ngày đều ở trong tiểu viện xoay quanh vợ, tạm thời sẽ không tới chọc tức người; Vu Ngạo bị thương còn đang nằm trên giường, cầm thú phụ trách chăm sóc cậu, cũng không thường xuất hiện; còn Thúc Văn luôn là nói gì nghe nấy, cho nên tóm lại, hiện ở trại an dưỡng này, lão đại chính là Vương gia, muốn làm gì cũng được.
Lão đại Vương gia ôm chó, chó con ôm khúc xương, hai kẻ ngây ngốc ngồi nghe anh phân tích, Vương gia nói: “Nha…”
Chó con: “Gâu…”
Cô Thần gật đầu, tiếp tục phân tích, lúc này chúng ta còn không biết Lôi Nham bao giờ sẽ hành động, mà ở đây có lính đánh thuê, có cả đội bảo vệ do Túc Thanh phái tới, cho nên sẽ an toàn hơn bên ngoài, hơn nữa hiện tại sẽ không có ai làm Vương gia không vui.
“Nha…”
“Gâu…”
“…” Cô Thần nói: “Hết rồi đó, anh tin là em hiểu ý anh.”
Vương gia nói: “Là muốn ta yên tâm ở lại đây?”
Khúc xương của chó con rớt xuống đất, nó ngơ ngác: “Gâu?”
Cô Thần thân thiết xoa đầu cậu, cuối cùng cũng không nói gì thêm, đứng dậy bước đi, trước khi ra ngoài còn không quên quay đầu nhìn cậu, trong mắt có mang một chút đồng tình.
Vị Vương gia nào đó nghi hoặc nhìn anh rời đi, cho tới khi tiếng y tá ngọt ngào vang lên, thông báo lão Vương gia và lão Vương phi giá lâm, ngay lúc đó giọng nói đầy sung sướng của lão Vương phi nhà cậu cũng vang lên từ phía hành lang. “Con ơi ~~ mẹ tới rồi ~~”
Vương gia cứng hết cả người, cậu lại phải nhìn thấy tên yêu nghiệt ấy nữa rồi.
Chó con cúi đầu nhìn khúc xương dưới đất, giãy giụa kịch liệt “Gâu gâu gâu!””
Vị Vương gia nào đó lập tức ném nó đi, nhìn nó vui vẻ ngậm lấy khúc xương rúc xuống dưới tủ, ngay sau đó, cửa phòng mở ra, mẹ cậu thoáng cái bay chầm đến, ôm cậu vào lòng xoa xoa nắn nắn. “Con à, mẹ rất nhớ con ~”
Vị Vương gia nào đó ngây ngốc gật đầu “Con cũng rất nhớ mẹ…” Cậu thì thào, “Nếu như chỉ có một mình mẹ tới thăm thì con sẽ càng vui hơn nữa… thật đấy…”
“Hử, con nói gì?”
Long Tuấn Hạo không đáp, yên lặng quay đầu nhìn cửa phòng, sau đó yêu nghiệt nhà cậu chậm rãi xuất hiện, cậu yếu ớt đưa tay chào. “Hi…”
Long Tích gật đầu, gương mặt vẫn luôn duy trì vẻ lạnh lùng.
Long Tuấn Hạo cố gắng bỏ qua sự tồn tại của ông, cười cười nói chuyện với mẹ, Long Tích lạnh lùng nhìn một lát, bỗng nhiên bảo vợ đi ra, đóng cửa, rồi đứng đối mặt với cậu.
Long Tuấn Hạo hít một hơi thật sâu, tay run run, vỗ vai cậu, càng vỗ càng mạnh tay. “Đứa nhỏ không may này…” (倒霉孩子nghĩa là đứa trẻ bị nguyền rủa, ý bạn ấy là cái tên Thúc Văn là cái tên nguyền rủa giống như bạn ấy đã nói ở trên)
“A?”
“Không có gì.” Vị Vương gia nào đó yên lặng đi ra ngoài. “Y phục của bản Vương ướt rồi, phải trở về thay, ngươi cũng thay nhanh đi, đừng để bị bệnh.”
Thúc Văn nhu nhược hành lễ ở phía sau, “Vâng, phu quân.”
Long Tuấn Hạo quay về đổi quần áo, nhìn trái nhìn phải một hồi vẫn không thấy Cô Thần đâu, cắn ngón tay suy nghĩ, lẽ nào là tới chỗ Vu Ngạo? Cậu cau mày đi qua.
Vu Ngạo đang nằm truyền nước biển, sắc mặt tái nhợt, thấy cậu tới thì cười cười. “Vương gia.”
“Cô Thần có tới đây không?”
Vu Ngạo lắc đầu.
Long Tuấn Hạo nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu, đi qua ngồi bên giường, thở dài “Tại sao ngươi phải đỡ phát súng ấy?” Tên cầm thú ấy mà chết là xong rồi.
Vu Ngạo nở nụ cười, cậu vốn đã có khuôn mặt đẹp rất tà khí, nụ cười này lại khiến mặt cậu sáng bừng lên. “Bởi vì tôi yêu anh ấy, nếu như không đỡ, anh ấy sẽ chết mất.”
Long Tuấn Hạo nhìn ra thứ gọi là hạnh phúc ở trong đôi mắt ấy, nghĩ thầm nếu có một ngày ngươi được giải thôi miên mà vẫn còn nhớ tới chuyện lúc này chắc chắn sẽ hận tên cầm thú kia chết luôn, sau đó sẽ hận chết cậu, ai bảo cậu miệng tiện đưa ra chủ ý điên khùng này. Long Tuấn Hạo thử hỏi, “Nếu như cầm thú chết, ngươi sẽ thế nào? Khục, đừng nhìn ta với ánh mắt đáng sợ ấy, ta chỉ nói lỡ như, lỡ như thế a.”
Vu Ngạo chậm chạp thu hồi ánh mắt, “Không biết.” Cậu suy nghĩ một chút. “Có thể… sẽ đi theo anh ấy cũng nên…”
Long Tuấn Hạo run lên, tự thấy mình làm bậy rồi, rốt cuộc cậu đã làm cái gì thế này.
“Vương gia?”
“À, không có gì.” Long Tuấn Hạo hoàn hồn. “Vậy, nếu Cô Thần không ở đây, ta đi đây, ngươi nghỉ ngơi cho tốt.” Cậu nói xong liền bật dậy, mở cửa ra ngoài, vừa mở xong lại đứng ngây ngẩn ở đó.
Chỉ thấy Hà Thiên Phàm, Hà đại cầm thú đang đứng tựa vào tường hút thuốc, không biết đã nghe được bao nhiêu rồi, anh ngẩng đầu, khói thuốc lượn quanh mờ ảo, chậm rãi che khuất tầm nhìn của cậu.
Long Tuấn Hạo há miệng: “… Cầm thú?”
Hà Thiên Phàm liếc nhìn cậu một cái, dập thuốc, không nói tiếng nào, đi vào phòng.
Long Tuấn Hạo nhìn bóng lưng anh biến mất sau cánh cửa, cậu nghĩ cầm thú này hình như có gì đó thay đổi, lại không biết là thay đổi cái gì, cậu hoang mang nghĩ, đoán là cần tìm người phân tích hộ mình, liền quay đầu đi tìm tiểu thiếp nhà cậu – Cô Thần.