Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian

Chương 45 : Làm bậy

Ngày đăng: 10:19 18/04/20


Vu Ngạo kinh ngạc nhìn Hà Thiên Phàm. Cậu đã không còn trong tình trạng bị thôi miên, không còn là Vu Ngạo của mấy ngày qua nữa, thế nhưng trái tim vừa rồi lại đập mạnh một cái làm cậu không khỏi đưa tay ôm ngực, không biết nên làm thế nào.



Đây có được coi như là một chút đền bù cho những gì cậu đã trả giá trước đó không?



Hà Thiên Phàm nhận ra Vu Ngạo buông lỏng tay, quay đầu nhìn cậu. Nhìn bộ dạng ngơ ngác của Vu Ngạo lúc này, anh liền thấy căng thẳng. Kỹ thuật thôi miên của anh hẳn là không có sai sót gì mới đúng, thế nhưng tại sao cậu ta lại có loại phản ứng này, chẳng lẽ thật sự đã nhớ lại cái gì? Anh lập tức hỏi, “Cậu bị sao vậy?”



“Tôi cũng không biết…” Vu Ngạo thành thật trả lời, thậm chí còn cười khổ. Cậu không yêu Hà Thiên Phàm, ít nhất là cậu trước kia tuyệt đối không yêu anh ta, nhưng bây giờ hình như đã có gì đó khác.



Cảm giác cuồng nhiệt khi bị thôi miên rõ ràng đã mất đi, nhưng dư vị hình như vẫn còn lưu lại, sau đó đột ngột xuất hiện khi bị kích thích, khiến cậu rõ ràng cảm nhận được bản thân mình không còn giống như xưa.



Cậu cúi đầu nhìn chằm chằm Hà Thiên Phàm, vẫn còn nhớ rõ cảm giác yêu anh ta trong mấy hôm trước, xa lạ, rung động, sung sướng, thậm chí có thể nói là hạnh phúc, những cảm giác mà lúc trước cậu chưa từng cảm nhận được.



Hà Thiên Phàm nhìn Vu Ngạo, có chút sợ hãi, cũng có chút chờ mong, trong chờ mong lại thêm một chút chua xót, anh thử hỏi, “Cậu không sao chứ?”



“Ai biết được…” Vu Ngạo tùy ý đáp một câu, vẫn dùng ánh mắt đánh giá Hà Thiên Phàm, cảm thấy hơi khó tin. Mấy hôm trước cậu thích người này ở điểm nào, cho dù là động tác nhỏ hay biểu tình trên mặt, hiện tại cậu cũng thích, thậm chí còn cảm thấy hai loại thích này cũng không có gì khác nhau, thật là kỳ lạ.



“Này, lồng ngực của tôi có chút đau, còn khó thở, anh là một bác sĩ,” cậu nhìn Hà Thiên Phàm chằm chằm, hỏi, “Anh nói xem bây giờ tôi nên làm gì?” Cầm thú, là nghiệt do chính tay anh tạo ra, nói cho tôi biết, bây giờ tôi nên làm gì với anh đây?



Hà Thiên Phàm nghe cậu nói, lại nhớ đến Vu Ngạo trước kia, cảm thấy trái tim mình bắt đầu đau đớn, anh cười khổ, “Làm sao tôi biết được. Có lẽ là uống thuốc giảm đau.”



“Nha, anh có chắc…” Vu Ngạo vuốt ve nơi cằm của Hà Thiên Phàm, ánh mắt tối lại, “Uống cái đó có tác dụng không?”



Hà Thiên Phàm nhắm mắt, tránh nhìn thấy vẻ trêu tức trong mắt Vu Ngạo, “Không chắc, tôi cũng không phải bác sĩ khoa tim mạch, cậu muốn làm thế nào thì làm, liên quan gì đến tôi?”



“Nha, được rồi.” Vu Ngạo thả tay ra, đứng dậy, chậm rãi cởi quần áo, “Đầu tiên a,” cậu nói, “Giúp tôi hạ nhiệt trước đi.”



Thân thể Hà Thiên cứng đờ, ngay sau đó đột nhiên bùng nổ, trợn mắt đẩy Vu Ngạo ra, “Biến, người lão tử thích không phải cậu!”



“Tôi đã nói tôi biết rồi…” Vu Ngạo đè Hà Thiên Phàm lại, cúi người ôm anh, làn da của cả hai ma sát vào nhau khiến cậu cảm thấy sung sướng. Cậu dùng giọng trêu tức hỏi, “Nhưng cái đó với việc tôi “làm” với anh có liên quan gì không? Hơn nữa vừa rồi anh cũng nói tôi muốn làm thế nào thì làm mà. Hay là anh muốn gọi người anh thích đến, để anh ta đá tôi xuống giường?”



Hà Thiên Phàm tức giận, quay đi không nhìn Vu Ngạo nữa.



Vu Ngạo kéo anh lại, cúi đầu hôn xuống. Cậu hôn thực cẩn thận, khiến cả hai cảm thụ được hương vị của nhau, cảm giác mềm mại trên môi làm cho thần kinh Hà Thiên Phàm bớt căng thẳng, theo đó mà thả lỏng cơ thể. Vu Ngạo nhận thấy sự thay đổi này, liền buông anh ra, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn, nhìn thẳng vào mắt người đối diện, “Thế nào?”



Hà Thiên Phàm nhìn Vu Ngạo một lúc, thầm thở dài, bỗng nhiên lại nhớ đến người kia, sau đó mắng chính mình thuần túy là tự làm tự chịu, có chút nghiến răng nghiến lợi nói, “Cậu muốn thì nhanh lên, làm xong lão tử còn đi ngủ!”



Vu Ngạo cúi đầu liếm liếm môi anh, “Đừng tỏ ra không tình nguyện như vậy, chân tách ra một chút.”



Hà Thiên Phàm đột ngột hoảng sợ nhìn Vu Ngạo, người kia lúc trước thường xuyên thích nói với anh câu này, nhưng mà… Sao mà như vậy được? Vu Ngạo nhận ra Hà Thiên Phàm không yên lòng liền hỏi, “Sao vậy?”



Hà Thiên Phàm cố gắng khiến cho giọng mình nghe như bình thường, “Cậu vừa nói gì?”


“Không được, nói vấn đề tình yêu gì gì đó với lão đại là vô dụng. Anh ấy không tin những thứ đó,” Vu Ngạo tiếp tục cười khổ, “Với anh ấy mà nói, chỉ có trung thành và phản bội, nếu tôi phản bội anh ấy thì cũng chỉ có chết.”



Long Tuấn Hạo run rẩy, yếu ớt nói, “Vậy Cô Thần tìm hắn, rốt cuộc là định làm gì a…”



Vu Ngạo nhìn Long Tuấn Hạo, trả lời, “Tôi không biết anh ta định làm gì, nhưng tôi biết anh ta có cổ quyền trong tổ chức. Anh ta dù sao cũng là con trai của lão đại đời trước, cũng có tư cách quản lý tổ chức này. Nếu như lão đại không buông tha cậu, tôi nghĩ anh ta có thể sẽ dùng cổ quyền của mình để phân tán quyền lợi của lão đại… Hoặc thậm chí, soán vị.”



“Soán vị hẳn là không thể, dù sao Lôi Nham cũng đã nắm quyền lâu như vậy, còn phân tán…” Long Tuấn Hạo nghẹn ngào, “Không một người lãnh đạo nào cho phép chuyện ấy xảy ra, hắn đây là đang muốn chết…”



“Tôi cũng chỉ đoán thôi,” Vu Ngạo nói, “Có thể anh ta sẽ quyền lợi mình có để trao đổi, giữ mạng cho cậu.”



Long Tuấn Hạo co rút khóe miệng, ôm lấy trái tim yếu ớt của mình, “Hy vọng hắn đừng dùng cứng chọi cứng với Lôi Nham… Tiểu thiếp bản vương mới nạp a…”



“Chỉ mong thế…”



Long Tuấn Hạo cầu nguyện một lúc rồi lại quay sang hỏi Vu Ngạo, “Chuyện của ngươi, ngươi định làm thế nào?”



“Cứ kéo dài thời gian trước đã. Tôi sắp ngủ rồi, tôi có thể cảm thấy thời gian không còn bao nhiêu, chắc là vì mấy ngày trước đều là tôi, cho nên lần này hẳn là phải ngủ tương đối lâu, vì vậy tạm thời cứ để Tiểu Lam bên ngoài. Thế thì cho dù lão đại có thật sự định truy cứu cũng sẽ không trách được tôi,” Vu Ngạo nói, nghiêm túc nhìn Long Tuấn Hạo, “Nếu cầm thú xảy ra chuyện, các cậu hãy dùng cách cũ để gọi tôi ra.”



Long Tuấn Hạo đồng tình liếc Vu Ngạo một cái, “Nếu cầm thú ăn Tiểu Lam thì sao?”



Vu Ngạo nở nụ cười, “Sẽ không, anh ta tạm thời không sẽ chủ động tìm tôi.”



Mắt Long Tuấn Hạo lập tức sáng lên, “Giữa hai người các ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?”



“Bí mật.” Vu Ngạo vui vẻ trả lời, sau đó đứng dậy, về phòng.



Long Tuấn Hạo nhìn theo Vu Ngạo càng đi càng xa, sau đó yên lặng bước vào tiểu đình tìm ái phi, kết quả là ái phi nhà hắn lại triệt để xem hắn như không khí. Hắn lập tức nổi giận, vừa định phát tác thì thấy hai người mặc âu phục xuất hiện trong đình, đặt một cái hộp lớn lên bàn đá, lễ phép nói, “Xin hỏi ngài là Long tiên sinh phải không? Lão bản của chúng tôi gửi cái này cho ngài.”



Long Tuấn Hạo run rẩy hỏi, “Lão bản của các ngươi là ai?”



“Tiểu Ngọc,” người nọ nói tiếp, “Lão bản của chúng tôi dạo gần đây không có cách ra khỏi phòng viện trưởng, cho nên bảo chúng tôi đi lấy vài thứ, thuận tiện bí mật gửi thứ này cho ngài, mời ngài xem qua.”



Long Tuấn Hạo nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, yếu ớt hỏi, “Như vậy mà cũng nói là bí mật?”



“Đúng vậy,” người nọ nói, “Chỉ cần Lê tiên sinh không nhìn thấy là được.”



Long Tuấn Hạo không nói gì, mở hộp, chỉ thấy trong hòm có rất nhiều thứ nho nhỏ bằng kim loại. Hắn nhướn mi, hỏi, “Đây là cái gì?”



“Bom.”



“…”