Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian
Chương 49 : Anh em
Ngày đăng: 10:19 18/04/20
Lượng thuốc men và dụng cụ y tế mang đến xem như cũng đủ chữa trị cho Túc Thanh, Cô Thần gọi người đưa anh lên khoang tàu để các bác sĩ thuận tiện điều trị hơn, còn mình thì đến chỗ Long Tuấn Hạo, ôm cậu đặt lên ghế dựa, sau đó nhờ người mang thêm một cái ghế khác đặt ở đối diện, lại căn dặn đầu bếp chuẩn bị thật nhiều món ăn ngon.
Anh đọc báo trong chốc lát, đợi đến lúc thương thế của Túc Thanh bước đầu ổn định thì liên hệ với đội ngũ tìm kiếm trên không, gọi một chiếc trực thăng đáp xuống, dặn dò vài câu đơn giản xong lại để bọn họ bay đi. Hiện giờ không biết có bao nhiêu người đang gắt gao theo dõi họ, nay thấy một chiếc máy bay rời khỏi tất nhiên sẽ sinh cảnh giác, lập tức bám theo, cứ thế mà đuổi đến viện an dưỡng để rồi nhìn thấy sau khi bắt một con chó nhỏ mang lên xong, chiếc máy bay liền quay đầu trở lại.
“…”
.
Cô Thần biết rõ những người kia nhất định sẽ tức đến phát điên, cũng sẽ càng thêm cảnh giác liền tiếp tục gọi thêm hai chiếc trực thăng nữa, vận chuyển đủ loại hoa quả tươi ngon cùng nhiều món ăn mỹ vị đến nơi này. Bởi vậy, khi Long Tuấn Hạo khoan khoái tỉnh dậy, thấy một bàn đầy món ăn thơm ngon trước mặt, cùng một con chó nhỏ ngồi ở boong thuyền liền câm lặng, “Cô Thần, chuyện gì đã xảy ra thế?”
Thời khắc này vừa lúc hoàng hôn buông xuống, ráng chiều đỏ rực từ chân trời lan đến, nhuộm cho mỗi người một vầng hào quang đỏ rực như… máu. Cô Thần ngồi đối diện với cậu, nghe vậy liền rót rượu đỏ vào chiếc cốc dài trên bàn, đẩy qua, dịu dàng hỏi, “Có biết cái gì gọi là bữa cơm trước khi ra pháp trường không?”
Bàn tay Long Tuấn Hạo vừa duỗi ra liền run rẩy, vội vàng rụt trở về, sắc mặt trắng bệch nhìn anh.
Cô Thần nhìn thẳng vào cậu, cười vô cùng dịu dàng, nói tiếp, “Ừ, em xem, có đồ ăn này, cả bánh ngọt và hoa quả đều đủ,” dứt lời liền chỉ chỉ con chó, “Ngay cả thân nhân cũng có mặt, muốn ăn, muốn gặp đều đầy đủ hết, hơn nữa em cũng đã hoàn thành giấc mộng thoát khỏi viện an dưỡng, hãy an tâm mà yên nghỉ đi.”
Long Tuấn Hạo nhìn một đống thứ trước mặt, lá gan nhỏ bé càng thêm run rẩy, “Có có chuyện gì cũng từ từ nói…”
“À, được thôi,” Cô Thần đồng ý gật đầu, “Trước hết, nói chuyện quả bom đi, nó từ đâu ra?”
“…” Long Tuấn Hạo sụt sịt mũi, cắn cắn môi nhìn anh, bộ dáng vô cùng đáng thương.
Cô Thần liếc nhìn cậu một cái lại nhìn về phía đại dương xa xa, ung dung nói, “Kỳ thật, táng thân nơi biển cả cũng không tệ, rất nhiều người muốn sau khi chết đi, tro cốt mình sẽ trở về với biển…”
“Ta, ta, ta nói…”
Cô Thần cười gật đầu, “Ngoan, rất có giác ngộ.”
Long Tuấn Hạo nhìn anh nửa ngày, không cam lòng nhỏ giọng lầu bầu, “Nhưng dù thế nào thì ta cũng giúp được việc nha…”
Cô Thần nhướn mày, chậm rãi đứng dậy bước đến ngồi cạnh bên Long Tuấn Hạo, thuận tay ôm cậu vào lòng. Long Tuấn Hạo lập tức run rẩy nhìn anh, Cô Thần nhìn cậu cười cười, vươn tay xoa xoa sau đó nâng cằm cậu lên, bắt đầu hôn.
Nụ hôn của anh rất dịu dàng và chăm chú khiến trong lòng Long Tuấn Hạo chợt toát ra chủ ý, đang cân nhắc xem có cần dùng đến cái gọi là mỹ nam kế hay không thì người nọ đã buông cậu ra, thuận tiện ôm ngang người cậu đi đến mạn thuyền, tiếc nuối nói rằng, “Được rồi, chúng ta cũng đã hôn tạm biệt rồi, coi bộ kiếp này đôi mình vô duyên, chỉ có thể chờ đến kiếp sau tiếp tục.”
Long Tuấn Hạo sợ hãi, ôm chặt lấy cổ anh, cả người cậu giờ đã nằm ngoài không trung rồi, chỉ cần Cô Thần vừa buông tay, cậu chắc chắn sẽ rơi tỏm xuống biển, tuy lý trí biết rõ anh sẽ không làm thế nhưng cứ nhìn xuống dưới từ góc độ này cũng đủ khiến cho người từ bé đã chẳng biết bơi lội là gì như cậu phải kinh hãi, “Tiện, tiện, tiện, dân… Bản vương muốn hưu ngươi, nhất định phải hưu ngươi!”
Cô Thần nhìn khuôn mặt trắng bệch của cậu, có chút đau lòng, rút tay về, lại ôm cậu vào ngực, “Vương gia, ngài hiện giờ đang ở trên địa bàn của tôi!”
Long Tuấn Hạo bám chặt lấy người anh, không hề nghĩ ngợi kêu lớn, “Láo lếu, chỗ này là vùng biển quốc tế!”
“Anh đang nói đến chiếc ca nô này.”
“Nó là của Túc Thanh!”
Túc Tòng im lặng.
“Dù sao đời này em chỉ có thể cùng anh, đừng hòng nghĩ đến chuyện đi tìm người khác.”
Cậu rốt cuộc thở dài, “Tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi.”
Túc Thanh chấn động, chỉ cảm thấy cơ thể mình cứng lại trong khoảnh khắc ấy. Túc Tòng thừa dịp giãy ra, ngồi ở bên giường đối mặt với anh, còn có thể nhìn rõ sự vui mừng cùng sợ hãi trong mắt người nọ.
Tất cả tâm tư của người này từ trước đến giờ vẫn luôn xoay quanh cậu, đều chỉ vì cậu… Túc Tòng thở dài một tiếng, lặp lại lần nữa, “Tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi.”
Túc Thanh lại chấn động, mở miệng định nói gì, nhưng lúc này cằm anh lại bị người nâng lên, biểu tình của em trai anh lại giống như ngày trước, cậu mỉm cười nhìn anh, “Bất quá, có một chuyện tôi vẫn luôn không rõ, hi vọng anh có thể giải đáp cho tôi biết, anh trai yêu dấu,” Cậu ghé sát thêm một chút, chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt anh, “Anh nói – Đều là đàn ông với nhau, vì sao tôi lại là người ở dưới kia chứ? Hả?”
“…”
Chú thích:
(*) Đây là 2 câu thơ trích từ Quá Hoa Thanh Cung (Đi qua cung Hoa Thanh) của Đỗ Mục.
Trường An hồi vọng tú thành đôi
Sơn đính thiên môn thứ đệ khai
Nhất kỵ hồng trần phi tử điếu
Vô nhân tri thị lệ chi lai !
.
Dịch thơ
Trường An trông tựa gấm hoa thêu
Nghìn cửa trên nên đã mở đều
Ngựa ruổi bụi hồng,phi mỉm miệng
Ai hay vải tiến đã về triều !
Lê Nguyễn Lưu dịch
.
Hoa Thanh là cung điện xây dựng bên dòng suối nước nóng trên núi Ly Sơn thuộc tỉnh Thiểm Tây để Đường Minh Hoàng, Dương Quý Phi cùng quần thần thỉnh thoảng hội họp ăn chơi. Biết Dương Quý Phi thích ăn vải, nhưng vải miền Bắc không ngon bằng miền Nam nên cứ đến mùa vải là Đường Minh Hoàng lại sai lính trực thuộc cưỡi ngựa tốt ngày đêm không nghỉ để đem vải từ Tứ Xuyên (quãng đường xa hơn ngàn dặm) về Hoa Thanh cung mà vẫn còn tươi. Theo như bài thơ thì Dương quý phi thích vải đến nỗi mong ngóng từng ngày, khi thấy bụi bay theo gót ngựa người lính chở vải về thì nàng nở nụ cười vui sướng.