Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian
Chương 52 : Biến mất
Ngày đăng: 10:19 18/04/20
Cảm giác lạnh lẽo từ cổ tay truyền đến, Túc Tòng cúi đầu nhìn nhìn, thì ra hai tay cậu đã bị khóa chặt trước người, mà tấm lưng cũng đang dán sát vào lồng ngực người nọ, độ ấm theo nơi tiếp xúc giữa hai người không ngừng tăng lên.
Túc Thanh gạt tóc cậu sang một bên, cúi đầu bắt đầu hôn dọc từ cổ đến lưng, không để sót một tấc nào, làn da của em trai anh rất mềm mại, chỉ cần mút nhẹ một cái là có thể để lại dấu vết rõ ràng. Một tay tìm được chỗ nhạy cảm trước ngực cậu, nhẹ nhàng xoa nắn còn tay kia chậm rãi trượt xuống eo, dịu dàng ve vuốt.
Túc Tòng vừa mới phát tiết xong, bị anh trêu chọc như thế lại có phản ứng, mà bàn tay đang nấn ná nơi thắt lưng kia cũng khiến cậu không thể tiếp tục đứng vững, “Túc Thanh…” Cậu thở dốc, “Thả em ra…”
“Không…” Túc Thanh nhẹ hôn bờ vai cậu, khàn giọng nói, “Anh không đem theo chìa khóa.”
“Đi lấy…” Túc Tòng còn chưa nói hết câu thì bàn tay nơi eo ấy đã rời đi, tiến ra phía sau, tiếp đó một ngón tay thử chen vào khiến cậu không nhịn được hừ một tiếng, “Nhẹ thôi…”
Túc Thanh không trả lời, tiếp tục hôn hít người trong ngực, hơi thở ấm áp phất nhẹ qua da thịt, phảng phất như đang châm lửa trên làn da cậu, phía dưới tiếp tục thêm vào một ngón tay, không ngừng chuyển động, liên tục kích thích lớp nội bích mềm mại, chậm rãi khếch trương. Hô hấp của Túc Tòng dần dần trở nên dồn dập, Túc Thanh rút tay ra, để cậu quay mặt về vách tường, sau đó dùng sức, trực tiếp tiến vào, khoái cảm cực lớn tràn ra ồ ạt khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể khiến thanh âm của anh lại thêm trầm thấp, “Chặt quá…”
Túc Tòng lúc này hai tay đã bị còng, đang bất lực chống vách tường, mơ mơ hồ hồ nghe thấy câu này, còn chưa kịp phản ứng thì người sau đã bắt đầu chuyển động, mỗi một lần đều tiến vào thật sâu khiến cậu khó lòng mà đứng nổi, chỉ có thể thở dốc, “Anh… Nhẹ chút…”
Túc Thanh giữ chặt eo cậu, bàn tay đặt ở trước ngực cậu vẫn vuốt ve không ngừng nghỉ, trước kia anh từng ôm cậu vô số lần, khi đó tuy thân thể của họ hòa hợp nhưng trái tim lại cách nhau rất xa, khiến anh mỗi lần phát tiết xong đều cảm thấy vô lực và đau khổ, trong đầu luôn mang suy nghĩ, Túc Tòng rõ ràng bị anh ôm vào lòng, muốn làm gì thì làm, nhưng lại chẳng hề thuộc về anh, dẫu cho anh có in lại bao nhiêu dấu ấn trên người cậu thì người này vẫn chẳng thuộc về anh, loại cảm giác khốn khổ vì cầu mà không được này cứ mãi dày vò, lại để anh chỉ có thể càng ra sức mà đòi lấy.
Nhưng lúc này không giống, Túc Tòng đã chấp nhận tình cảm của anh, cái loại khoái cảm từ thể xác và tinh thần hợp nhất này khiến anh hưng phấn đến nghẹt thở, kích động kéo đầu cậu sang, mạnh mẽ hôn lên, “Túc Tòng…”, Câu nói nhẹ nhàng tràn ra giữa hai làn môi, “Anh yêu em…”
Túc Tòng chỉ cảm thấy xúc cảm quen thuộc từ từ dâng lên, như có dòng điện chạy thẳng từ sống lưng lên đại não, khiến cho đầu óc cậu bị tình dục thiêu đốt, thần trí bắt đầu mơ hồ, từng tiếng rên rỉ nhỏ vụn thoát ra từ khóe miệng, len lỏi giữa hai bờ môi đang dính sát, “Anh… anh…” Kết quả là người nọ càng ra sức tiến vào, rốt cuộc cậu chỉ cảm thấy hoa mắt váng đầu, phảng phất như toàn bộ thể lực đều bị rút cạn, thân thể lập tức trở nên mềm nhũn.
Túc Thanh ôm lấy cổ cậu, siết chặt cậu vào lòng, lại trải qua một hồi vận động kịch liệt mới chịu phát tiết ra, trong phòng tắm hơi nước ngập tràn, bao phủ bốn bề như một lớp sương mù mỏng, lúc này, anh mới tắt vòi nước, ôm Túc Tòng bước vào bồn.
Dòng nước ấm áp khiến cơ bắp càng thêm thả lỏng, Túc Tòng lười nhác không thèm động đậy, tựa đầu vào ngực anh, thấp giọng nói, “Tháo ra…”
“Chìa khóa ở ngoài rồi.” Túc Thanh ôm cậu vào lòng, tìm một tư thế thoải mái, sau đó chậm rãi để cậu nằm lên người mình.
Túc Tòng hừ một tiếng, vật thể nóng bỏng vừa trở lại trong cơ thể cậu đã chuẩn bị sẵn sàng, cậu không khỏi thở dốc một hơi, “…Còn nữa sao?”
Túc Thanh cúi đầu hôn cậu, “Bây giờ mới bắt đầu mà…”
.
Cô Thần bị Long Tuấn Hạo lôi kéo đến chiến trường, rốt cuộc chậm rãi biết rõ tình huống, mang theo vẻ mặt nhìn thấy kì quan dị cảnh nhìn mấy bức tường đổ vỡ trước mặt, cười hỏi, “Lê Hiên thấy vậy mà không nổi điên hả?”
“Lúc hắn vừa thấy quả thật điên rồi, ân,” Long Tuấn Hạo chỉ vào mấy người lính đánh thuê đã quang vinh ngã xuống ở đằng xa, “Nhưng sau khi nhìn thấy bọn họ liền khấu trừ lương.”
Cô Thần gật đầu, cười nói, “Đống bom đạn dùng để phá tường cũng do em cung cấp hả?”
“Ân.” Long Tuấn Hạo ăn ngay nói thật, “Đống dư lại đều đã bị Lê Hiên tịch thu rồi.”
“À,” Cô Thần ra vẻ biết, nâng cằm cậu lên, “Em không giấu quả nào sao?”
Trong lòng Long Tuấn Hạo run lên, ra vẻ trấn định, chớp chớp hai mắt vô cùng thuần thiết, bỗng nhiên “A” một tiếng, mặt mũi tràn đầy vẻ hối hận, “Đúng rồi! Sao ta lại không nghĩ đến chuyện này nhỉ?”
Cô Thần tiếp tục mỉm cười nhìn cậu, sau lưng Long Tuấn Hạo đã xuất hiện mồ hôi lạnh, không có cốt khí run run hỏi, “Làm… làm sao thế?”
“À, không có gì,” Cô Thần xoa xoa đầu cậu, “Anh mệt rồi, muốn đi ngủ một giấc, em thì sao, theo anh về hay ở đây chơi tiếp?”
“Anh nghĩ Lê Hiên không ngăn anh trở về là vì anh ta nhìn ra anh sẽ bỏ dở nhiệm vụ, đang chuẩn bị rung cây rụng tiền lần nữa,” Cô Thần nói, “Về phần Lôi Nham, anh ta muốn giết em nhưng vẫn chưa động thủ, một là vì nơi này có lính đánh thuê canh gác, sát thủ phái ra rất khó trà trộn vào, hai là vì Lê Hiên cũng có quan hệ làm ăn với anh ta, hơn nữa Túc Tòng cũng ở đây, nên anh ta không thể gióng trống khua chiêng mà giết em được.”
“Lần trước hắn đến không gọi là gióng trống khua chiêng sao?”
“Không,” Cô Thần lại sờ sờ đầu cậu, “Nếu như không có Lê Hiên và Túc Tòng, kỳ thật anh ta có thể trực tiếp cho nổ sạch nơi này, em là cấp dưới của anh ta, anh ta đến đây thanh lý môn hộ thì Lê Hiên cũng khó mà nói gì được, nhưng dù sao thì Lê Hiên cũng là viện trưởng, lại có hiệp nghị với cha em, cho nên anh đoán Lê Hiên có lẽ lại nói gì đó với Lôi Nham, nên cục diện mới luôn giằng co thế này lâu như vậy. Mà lần trước Lôi Nham đến đây, có lẽ là cú bộc phát đầu tiên sau quãng thời gian giằng co dài như vậy, lúc này không chỉ có em với anh đang đánh bạc mà ngay cả Lê Hiên và Lôi Nham có khi cũng thế.”
Long Tuấn Hạo bóp bóp trán, “Quá là phức tạp, sao ta lại cảm thấy Lê Hiên chỉ nhận tiền không thèm làm việc thế này…”
Cô Thần hôn hôn trán cậu, “Được rồi, đừng nghĩ nữa, em chỉ cần biết tạm thời em ở đây là an toàn, phần còn lại, anh sẽ nghĩ cách đàm phán với anh ta, ngủ đi.”
Long Tuấn Hạo mơ mơ màng màng trả lời, chỉ cảm thấy đầu óc mềm nhũn, nhắm mắt nằm một lát, sau đó ngủ mất, đợi đến khi tỉnh lại trời đã chạng vạng, Cô Thần sớm đã ra ngoài.
Long Tuấn Hạo rời giường mặc quần áo, suy tư một lúc, bật người lấy quả bom còn lại ra, vòng vòng vèo vèo trong phòng cả buổi cũng chưa nghĩ ra đối sách nào, mà lúc này cửa phòng bị người đẩy ra, hắn cả kinh, vội vàng ngồi xổm xuống bên giường, vạch ống quần lên, nhanh chóng nhét quả bom vào trong bít tất, sau khi kéo quần xuống mới ngẩng đầu lên nhìn.
Người vừa tiến vào vừa vặn bước qua cái giường đến bên cạnh hắn, cao cao tại thượng nhìn xuống, không ngờ lại là Sở Kiên. Long Tuấn Hạo thở ra một hơi, vỗ vỗ trái tim vừa bị dọa hỏng, “Làm gì thế?”
Sở Kiên ném cây súng qua, ra lệnh, “Chơi với tôi, bọn họ không chịu chơi nữa.”
“Ta cũng không muốn.”
“A, vậy được rồi,” Sở Kiên nói, “Tôi sẽ nói cho Cô Thần thứ vừa nhìn thấy.”
“Đừng…” Long Tuấn Hạo vội vã đè vai người kia, Sở Kiên quay đầu lại, cười hiền lành nhìn hắn, Long Tuấn Hạo vô lực, cuối cùng quyết đoán gật đầu, đứng dậy nhìn Sở Kiên, “Hừ, chơi thì chơi, xem ai sợ ai a!”
Dứt lời liền bước ra ngoài cửa, hắn ra đi vô cùng tiêu sái nhưng chỉ nửa giờ sau đã cực kỳ hối hận, đạn hơi đánh vào người đau quá a… Mà vị đại đặc công này hình như cố ý gây khó dễ hắn, trực giác mách bảo là người này đang trả thù hắn chuyện lúc nãy, nhưng hắn lại không cách nào trốn thoát, phải làm sao bây giờ a TAT.
Khi trò chơi chuyển sang ván mới, vị Vương gia nào đó lại bắt đầu ôm súng nhìn dáo dác, tìm kiếm chỗ ẩn nấp, ai ngờ liếc mắt nhìn một cái chợt thấy chiếc phi cơ trực thăng của tiểu Ngọc, hai mắt đảo quanh, ván này hắn cố ý để cho Sở Kiên đánh chết, lại đưa ra lý do không đủ thời gian, không thể chuẩn bị kĩ càng được, Sở đại công hào phóng vung tay lên, phi thường nhân từ cho hắn thêm 10 phút, đứng tại chỗ cúi đầu nhìn đồng hồ, ra vẻ 10 phút sau tiếp tục hành động.
Vị vương gia nào đó nhanh chóng chạy đến sân bay, mở cửa khoang điều khiển ra rồi chui tọt vào, lại chậm rãi leo ra ghế sau, co rụt người lại, rốt cuộc cảm thấy an tâm.
Tiểu Ngọc xoa xoa cổ tay, chậm rãi bước đi, hai tên cấp dưới theo phía sau cậu, cực kỳ nịnh nọt nói, “Lão bản, ngài yên tâm, thuốc mê của chúng tôi chắc chắn hiệu quả, bọn họ phải ngày mai mới tỉnh dậy được.”
Tiểu Ngọc “Ừ” một tiếng, chẳng bao lâu đã ra đến sân bay, mở cửa buồng lái trèo lên, sau đó thuộc hạ của cậu cũng nối gót theo vào, tiếp đấy cả đám đều ngây ngẩn cả người… Long Tuấn Hạo nhìn bọn họ, lại nhìn tiểu Ngọc, “Ách… Ngươi muốn đi đâu?”
“Mua máy bay, mua xong sẽ về.”
“Sẽ về hả?”
“Tất nhiên, phải đi khoe chứ, cậu thì sao?”
Long Tuấn Hạo yên lặng thò đầu qua nhìn khung cảnh ngoài cửa, khi thấy Sở Kiên đang bước đến đây, không thèm do dự đáp, “Ta đi chung với các ngươi, đi mau.”
Tiểu Ngọc quay đầu, lạnh nhạt khởi động máy bay.
Vì vậy khi Cô Thần từ chỗ Túc Thanh ra liền không tìm được người nào đó rồi, mà đêm đó mọi người trong viện an dưỡng cũng phát hiện một chuyện vô cùng nghiêm trọng, bảo vật trấn viện của bọn họ, linh vật của cả viện an dưỡng, đã, biến, mất.