Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian
Chương 54 : Anh trai
Ngày đăng: 10:19 18/04/20
Áp khí trong văn phòng càng lúc càng nặng nề, Long Tuấn Hạo co người vào góc, nhưng lập tức đã bị thuộc hạ của Lôi Nham lôi ra ném lên ghế, còn Lôi Nham thì ngồi ở vị trí đối diện, trầm mặc không nói.
Vị Vương gia nào đó cố gắng rúc sâu vào ghế, sắc mặt trắng bệch, “Ngươi… Ngươi đã nói sẽ không giết ta… Ngươi sẽ giữ lời chứ?”
Lôi Nham gật đầu, bắt đầu viết. Thư ký của anh nhìn thoáng qua, sau đó ngọt ngào nói, “Boss chỉ nói là không giết.” Ý là vẫn có thể làm những chuyện khác a.
Long Tuấn Hạo run rẩy, “Vậy, vậy ngươi định làm gì ta?” Hắn không thể không nhớ đến những thứ quạ đen Túc Thanh nói, càng lúc càng cảm thấy sợ hãi hơn, “Ngươi muốn động thủ ngay đêm nay sao?”
Lôi Nham lắc đầu, tiếp tục viết.
Long Tuấn Hạo cắn môi nghĩ nghĩ, sụt sịt mũi, “Ta thật sự không nhớ rõ chuyện trước kia. Ta nghe bọn họ nói, trước kia ta là thuộc hạ của ngươi, hình như còn rất lợi hại nữa, vậy niệm tình ta đã từng giúp ngươi nhiều việc, ngươi tha cho ta đi được không?”
Lôi Nham ngừng một chút, xóa đi rồi viết lại.
Long Tuấn Hạo nói tiếp, “Ngươi nhìn đi, ta chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, ngươi sao cứ phải đeo bám ta mãi không tha? Huống hồ, ta thật sự mất trí nhớ, ta cũng thật sự rất oan uổng a. Không thì nếu có ngày ta thật sự nhớ lại, tự thấy mình tội ác tày trời, ta tự mình đến chịu chết, vậy được không?”
Lôi Nham nhìn chữ đã viết đến một nửa, sau đó ngẩng đầu nhìn Long Tuấn Hạo, trầm mặc không nói. Long Tuấn Hạo cắn môi, vẻ mặt cực kỳ vô tội, hắn đúng là đang dùng cách cũ để giằng co với Lôi Nham, bởi hắn biết kết quả chính là Lôi Nham sẽ mở miệng nói chuyện, như vậy tối thiểu cũng có thể kéo dài thời gian.
Hắn chờ mong hỏi, “Nếu không thì ta tự sát cũng được, ngươi thấy được không?”
Lôi Nham bỏ bảng viết xuống bàn, phất tay bảo thư ký đi ra ngoài, nhìn Long Tuấn Hạo một lúc lâu rồi mới nói, “Hiện tại, cậu, cậu, tại, tại,…”
Long Tuấn Hạo yếu ớt giơ tay, thử hỏi, “Ngươi muốn nói hiện tại ta không ở cạnh Cô Thần?”
Lôi Nham lắc đầu.
Long Tuấn Hạo lại hỏi, “Ân… Không có Lê Hiên?”
Lôi Nham lại lắc đầu.
Long Tuấn Hạo cắn ngón tay nghĩ nghĩ, “Thì phải là… Ta không ở trong viện an dưỡng?”
Lôi Nham rốt cục chậm rãi gật đầu, nói tiếp, “Cũng không còn, không, không…” Anh trầm ngâm một chút, sau đó… vươn hai ngón tay lên.
“A… Này,” Long Tuấn Hạo theo dõi cử chỉ của Lôi Nham, yếu ớt hỏi, “Ý của ngươi là điều thứ hai vừa rồi, chính là bên cạnh ta cũng không có Lê Hiên?”
“…” Lôi Nham liếc Long Tuấn Hạo một cái, phá lệ hỏi, “Ăn… Ăn cái, cái gì?”
Long Tuấn Hạo vẫn giữ nụ cười ngây ngô trên mặt, lau nước miếng, “Anh trai a, muốn ăn mì tôm…”
“…”
“Ở trong viện an dưỡng, bọn họ nói thứ đó không dinh dưỡng, không cho ta ăn…” Long Tuấn Hạo sụt sịt mũi, “Ta đời này vẫn chưa nếm qua mì tôm, thật sự là quá thất bại.”
“…”
Một sự im lặng đáng sợ. Thư ký ho khan một tiếng, yếu ớt nói, “Long tiên sinh, trong nhà hàng Tây không có mì tôm.”
“À? Vậy… Ta đây ăn Hamburger, nga, thêm một cốc coca… lần trước ta có ăn thử McDonald, thật ngon a…”
Lại im lặng, Long Tuấn Hạo nghĩ nghĩ, “Nga, đúng rồi,” hắn quay đầu, lấy lòng cọ đến trước mặt Lôi Nham, “Anh, cơm nước xong chúng ta đi quán bar xem một chút được không, ta chưa đi đến đó bao giờ…”
“…”
.
Tiểu Ngọc chờ mãi vẫn không thấy người nào đó trở về, liền phân phó thuộc hạ của mình đi tìm thử xem, kết quả cư nhiên là mất tích. Cậu ngẫm nghĩ, phân phó bọn họ vào toilet tìm xem một lần, bất luận nam nữ. Hai thuộc hạ trợn trắng mắt, nơi này có bao nhiêu cái toilet a, lại còn xem qua hết một lần? Lại còn bất luận nam nữ?
Tiểu Ngọc lạnh nhạt liếc bọn họ một cái, hai người liền sụp vai, nhận mệnh quay đầu đi tìm. Tiểu Ngọc tiếp tục chờ, nhưng lần này vẫn là không thấy. Cậu lại nghĩ nghĩ, cho rằng có lẽ người kia lạc đường, liền đi tìm quản lý, quản lý biết được sau không nói hai lời, lập tức phái người tìm kiếm, sau đó còn mở cả băng quay lại từ camera, rốt cục cũng tìm thấy hình ảnh của người nọ ở bãi đỗ xe.
Tiểu Ngọc nhìn đoạn một người phụ nữ đưa Long Tuấn Hạo lên xe, sau đó, chiếc xe ấy phủ rèm che xuống, chậm rãi rời khỏi phạm vi quay, liền phất tay bảo bọn họ tua băng lại, trầm ngâm nói, “Người phụ nữ này…”
Quản lý lập tức nói, “Đây là thư ký bên người Lôi Nham.”
“Lôi Nham…” Tiểu Ngọc thì thào một câu, rồi lấy điện thoại di động gọi cho Cô Thần, “Này, tôi nhớ Lôi Nham với vị kia nhà anh kia có cừu oán đúng không?”
“Đúng,” Cô Thần hỏi, “Sao vậy?”
“Nga, là như thế này,” Tiểu Ngọc đạm mạc nói, “Thư ký của Lôi Nham hôm nay cũng vừa lúc có mặt ở đây, sau đó tôi có một tin tức cực kỳ đáng tiếc muốn nói cho anh, anh đoán thử coi đó là cái gì.”
“…”