Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 10 :

Ngày đăng: 23:38 21/04/20


“Mở cửa thành.” Kình Thương hạ mệnh lệnh.



“Thiếu chủ anh minh.” Các trọng thần lập tức nói, phục trên mặt đất tán tụng Kình Thương.



Anh minh. Kình Thương thầm cười nhạo, người quỳ trên mặt đất không thấy được. Không lâu sau, các ngươi sẽ biết thế nào là anh minh.



“Mở các cửa cung Đại điện, nói mọi người lảng tránh, để bọn họ thuận đường mà đi.” Kình Thương tiếp tục hạ lệnh.



“Thiếu chủ anh minh.” Quan viên tiếp tục tán tụng.



Mệnh lệnh như vậy rõ ràng là muốn đầu hàng a.



Sau đó có người đi ra truyền lệnh.



Sau khi xong tất cả, hắn quay đầu về phía Túc Dạ Dực và các học sinh.



“Các ngươi ly khai đi.” Những hài tử thì không nên liên lụy đến.



Kình Thương đã nói như vậy ai dám chống, Túc Dạ Dực theo đi ra, khiêm trung hữu lễ quỳ trên mặt đất. thong dong ưu nhã, một chút cũng không hoảng loạn, làm mọi người đều quên là đang đối mặt với hiểm cảnh, mà hành vi của y cũng không thuận theo mệnh lệnh của Kình Thương mà ly khai.



“Thiếu chủ, có thể nói cho ta biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì không?” Túc Dạ Dực hỏi.



“Các ngươi chỉ cần ly khai, hỏi nhiều như thế làm gì.” Kình Thương không giảng đạo lý mà trả lời.



“Thiếu chủ, nếu như không biết xảy ra chuyện gì Dực sẽ không ly khai.” Túc Dạ Dực không nhân nhượng, thậm chí có thể nói là uy hiếp.



“Đây là mệnh lệnh.” Kình Thương sĩ xuất thân phân. (Từ này ta không biết nên để nguyên)




“Quân đội địch nhân xông vào vương đô chỉ vài trăm người, chúng ta không thể chống cự đợi viện quân trở về sao?” Nhìn sĩ khí trong điện tăng lên, Kình Thương thừa thắng truy kích.



“Thế nhưng đối phương đánh thắng cả quốc chủ.” Ý rằng bọn họ không có khả năng thắng được đối thủ đáng sợ như thế, câu nói này nhượng sĩ khí mọi người cấp tốc hạ xuống.



“Ta sẽ đối phó.” Kình Thương không chút do dự nói tràn đầy đầy tự tin, nhưng như thế cũng không thể làm mọi người lần thứ hai lên *** thần được.



Một tràng Thiên phú giả chỉ vừa đặt nền móng cơ sở cho lực lượng, đối mặt với đối thủ cực mạnh thắng được cả quốc chủ thì làm sao đánh bại, kết quả trận này đã được định trước.



“Hanh.” Kình Thương hừ nhẹ một tiếng, hắn cũng rõ lới mình nói rất cuồng ngạo thế nhưng là nắm chắc, phương thức sát nhân có rất nhiều, không phải lực lượng cường đại là sẽ thắng lợi, tại sinh tử chi chiến sinh mệnh rất dễ biến mất.



Kình Thương không quản những người này, đi đến ngoài điện.



“Các ngươi ly khai đi.” Tại lúc đi ngang Túc Dạ Dực Kình Thương lần thứ hai nói. Vạn sự đều có vạn nhất, mà hắn không không hi vọng bởi vì cái vạn nhất này khiến các hài tử kia trả giá bằng sinh mệnh.



Sau khi nói xong lại kiên định bước lên phía trước, không có quay đầu, không có chần chờ.



Ánh dương sau giờ ngọ chiếu lên người thiếu niên, làm hiện lên tầng tầng kim sắc dương quang, cả người phảng phất như dung nhập vào ánh sáng ấy, màu vàng lóng lánh trang nghiêm như thần thánh, bất khả xâm phạm. Thế nhưng thân ảnh độc lai độc vãng lại kiên quyết kiêu ngạo.



Thật thẳng thắn, Túc Dạ Dực vuốt ngực chính mình, hắn lần đầu cảm thụ được trái tim nhảy lên, theo đuổi bản năng đứng lên theo sau Kình Thương, thế nhưng tới khi đi tới cửa điện lại tỉnh ngộ nhận ra mình thất thường, tạm dừng cước bộ.



Thân thể nho nhỏ bị cửa điện ngăn trở nhưng cũng không gây trở ngại đường nhìn của y.



Thiếu niên cô độc, lẻ loi cầm bội kiếm đứng một mình nơi đó, rút kiếm, ngân sắc quang mang dưới ánh mặt trời chảy xuôi, lưu loát rạch lên mặt đất, sau đó trở tay, cắm kiếm lên mặt đất, đứng ở kiếm bàng, cự ly chỉ cần nhất thân thủ là có thể rút ra.



Tiền phương, tiếng vó ngựa vang trời, bụi bặm mịt mù.