Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 135 :

Ngày đăng: 23:39 21/04/20


Âm thầm thở một hơi, một chiêu này rất hữu hiệu. Muốn đứng lên, tay bị trói khiến Kình Thương đứng dậy không được, tay giãy dụa, không thể mở ra, ngửa đầu, chuẩn bị dùng kết giới làm biến mất giúp đỡ mình, chẳng ngờ khi ngẩng đầu lên, nghe được tiếng quần áo loạt xoạt, cử động Túc Dạ Liêu cởi y phục cũng rơi vào đáy mắt, trong khoảng thời gian ngắn đã quên giãy dụa.



Chỉ trong chốc lát, Túc Dạ Liêu liền (đoán là loã thể), đứng thẳng người, khiến toàn cảnh Túc Dạ Liêu lọt vào đáy mắt Kình Thương, rõ ràng thân thể từng thấy, nhưng vào giờ phút này lại làm Kình Thương hoảng loạn cả lên, trên người Túc Dạ Liêu toả ra khí phách, thậm chí Kình Thương cảm giác được sự sợ hãi, càng không cần phải nói, hung khí hoàn toàn không tương xứng với Túc Dạ Liêu thanh lệ tuyệt mỹ, uy vũ đứng thẳng, gân xanh dữ tợn đều nhìn thấy.



Không ổn, rất không ổn, Kình Thương mau chóng dùng năng lực làm đứt vật đang trói mình, sau đó đứng dậy muốn chạy, mà phương hướng chạy trốn càng thêm không ổn chính là giường, có điều vào lúc này, Kình Thương nào có thời gian suy nghĩ vấn đề này.



Động tác Kình Thương rất nhanh, động tác Túc Dạ Liêu cũng không chậm, tiến lên, đầu tiên bị Kình Thương né tránh quay lưng với mình, sau đó kéo áo Kình Thương, quần áo vướng trên cánh tay Kình Thương, ngăn trở Kình Thương hướng về phía trước, cánh tay không khỏi theo sức mạnh Túc Dạ Liêu, xiêm y của vua từng tấc từng tấc rơi xuống chỗ Túc Dạ Liêu, khi quần áo trên tay biến mất, Kình Thương cũng vì nguyên nhân này, rơi vào trên giường mềm mại.



Muốn đứng lên, nhưng phía sau cảm giác được nhiệt độ gần kề, khiến thân thể Kình Thương cứng đờ, xúc cảm da thịt một người khác dán vào mình, nên là động tác thân mật, lại khiến Kình Thương run rẩy, trong lòng run, hung khí dữ tợn vừa thấy lúc nãy ngay ở hông mình, xúc cảm hừng hực cứng rắn, là nguyên nhân khiến lòng Kình Thương run rẩy, là nam nhân, y biết rõ đây là ý gì, hơn nữa vật này vẫn hướng về phía mình.



“Thả ra ta.” Kình Thương nói. “Ngươi thật sự muốn ta hận ngươi, căm ghét ngươi.” Kình Thương cưỡng chế tỉnh táo nói.



Bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ, “Ngô chủ của ta a, ta càng hiểu người hơn so với người a.”



Kình Thương ngừng giãy dụa, vì âm thanh này rất bi thương.



“Dù ta không làm đến cuối cùng, chuyện này cũng không cách nào cứu vãn, tín nhiệm của người sẽ không dành cho ta nữa, sau này ta nhất định phải đối mặt với sự xa lánh của người.”



Kình Thương không nói gì, vì lời Túc Dạ Liêu nói là sự thực.



“Cùng với rời khỏi người bị người lãng quên, vậy thà để người hận ta, không phải là có thể khiến người vĩnh viễn nhớ ta, dù không nhìn thấy ta, ngươi cũng sẽ không quên ta, dù không thấy được người, ta cũng biết, trong lòng người có vị trí của ta, dù đó là hận.” Lời nói mang giác ngộ kiên định.




Khi Túc Dạ Liêu bắn lần đầu tiên trong cơ thể Kình Thương, Kình Thương nói với Túc Dạ Liêu rằng, “Ta sẽ không tha thứ cho ngươi.”



Túc Dạ Liêu cả người cứng đờ, lộ ra một nụ cười như chực khóc nói với Kình Thương, “A, ta biết, không sao cả.” Đúng, đã không đáng kể nữa, “Ta yêu ngươi, Kình Thương.” Lại câu nói này, bộ vị cứng rắn lần nữa chuyển động.



Đêm vẫn kéo dài.



Chuyện về sau, Kình Thương đã không nhớ nữa, bởi y đã không cách nào tiếp nhận Túc Dạ Liêu nữa.



Sắc trời sáng rõ, ánh mặt trời rải rắc trong phòng, Túc Dạ Liêu ngừng lại hành vi của mình, rốt cục rút ra thứ đó, vị trí hai người tương giao phát ra tiếng nước rõ ràng, âm thanh rời ra như lưu luyến không muốn, chất lỏng màu trắng bên trong rốt cuộc tìm được lối thoát, tranh nhau thoát ra, thấm ướt ga trải giường cũng không cách nào để chúng biến mất, chất lỏng màu trắng trên ga giường hình thành vết tròn.



Túc Dạ Liêu nuốt nước miếng, hắn còn nhớ hoả nhiệt bên trong, hắn biết thứ chất lỏng này đều thuộc về hắn, hắn không muốn rời khỏi dũng đạo khiến hắn mê muội, nhưng hắn không thể không rời đi. Nghĩ tới đây, Túc Dạ Liêu lộ ra mạt cười khổ, nhìn người bị chính mình tàn phá một đêm.



Trên giường từng vết đỏ sậm chói mắt, Túc Dạ Liêu biết, chính mình đã tổn thương đến người này, trong lòng phát khổ, nói không thương tổn y, vậy mà kẻ thương tổn y lại chính là mình.



Tập kết nguyên tố chữa trị, đem vị trí bị thương tối hôm qua của Kình Thương chữa khỏi, sau đó đứng dậy, đắp kín mền cho Kình Thương, chính mình mặc quần áo vào, cầm lấy cây đao thả trong phòng, ngồi quỳ chân bên giường Kình Thương, đặt đao trên đầu gối, lẳng lặng nhìn Kình Thương, chờ Kình Thương tỉnh dậy.



PS: Như đã nói thì tớ đã quay trở lại, và quyết định dứt điểm hết LNKT, cho nên mấy ngày nay, ngày nào cũng có chương mới cho tới chap 152. Còn mấy cái phiên ngoại cứ để từ từ rồi xử.



Về truyện mới, thực tình là đã đọc không biết bao nhiêu bộ rồi (thiệt tình là tớ không khoái cày QT đâu, vậy mà mấy bữa này cày dữ lắm) để kiếm một bộ cho nó hay hay xíu, nhưng thật tình là mò hoài chả có, hôm đó nói có một bộ xuyên thư mà đọc tới khúc cuối lại thấy thế nào á, vẫn đang trong tình trạng kiếm truyện edit này, bộ nào cũng edit 2, 3 chương rồi quẳng đó vì sau đó đọc được một số chỗ không hợp lắm, ài, hiện, vẫn đang chưa kiếm được bộ nào để tiếp tục edit nữa…