Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 147 :

Ngày đăng: 23:39 21/04/20


Con của Kình Thương, cặp sinh đôi Kỳ, Lân năm sáu tuổi, hai đứa cùng một ngày thức tỉnh sức mạnh, chúng thức tỉnh loại sức mạnh gì, Kình Thương không biết, chỉ là vẻ mặt hai đứa bé sau khi nhìn thấy mình và Túc Dạ Liêu rất quái lạ, không rõ, nghi hoặc, mê man, thậm chí còn trốn tránh tầm mắt của Kình Thương, không phải chúng làm sai gì, mà như thể chúng có bí mật gì đó, ẩn giấu không cho người biết, lại càng như có điều gì muốn hỏi mình, nhưng lại không tiện hỏi. Kình Thương rất kỳ quái, chỉ là con nít sáu tuổi, tư duy sao lại phức tạp như thế.



Còn có một biến hóa rất rõ ràng, vốn Kỳ, Lân khi nhìn thấy Túc Dạ Liêu thì chạy rất xa, sau khi thức tỉnh sức mạnh, chúng vẫn như cũ e ngại Túc Dạ Liêu, nhưng đều dùng ánh mắt hung ác nhìn Túc Dạ Liêu, muốn tiến lên cắn một phát, nhưng lại không dám, không hiểu sao rất đáng yêu, nhưng cũng ngày càng khiến Kình Thương nghi hoặc, đến cùng là thế nào? Trước khi Kình Thương quyết định tự mình dò hỏi, Kỳ, Lân còn nhỏ tuổi đã không nhịn được trước, chặn đường Túc Dạ Liêu, mang người tới một nơi bí ẩn, tiến hành thẩm vấn, gặng hỏi, chỉ trích một loạt công tác.



“Hai vị Thiếu Quân tìm thần có chuyện gì không?” Ngữ khí Túc Dạ Liêu rất bình tĩnh, không tò mò, không nghi hoặc, càng thêm không tôn trọng, đúng, đối với hai đứa bé hẳn là thiếu chủ của hắn, Túc Dạ Liêu không có nửa điểm tôn kính, vô cùng lạnh nhạt không thân thiện, càng thêm không ton hót xu nịnh.



Quân vương hắn chỉ có hai đứa con, hai đứa bé lại cùng thức tỉnh, không hề bất ngờ một trong hai đứa này tất nhiên sẽ là Hiển quốc chi chủ tương lai, vậy thì thế nào? Hắn Túc Dạ Liêu không cần nịnh bợ hai vị thiếu chủ này.



Hai vị thiếu chủ này là con của quân vương hắn, con của quân vương hắn yêu cùng một nữ nhân, cho nên đừng nghĩ Túc Dạ Liêu thân cận với chúng, yêu thích, khoan dung sự tồn tại của chúng đã là điểm mấu chốt của Túc Dạ Liêu.



Kỳ, Lân dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Túc Dạ Liêu, không phải vì hành vi lúc này của Túc Dạ Liêu, mà là bởi chúng rất rõ ràng một chuyện, “Người xấu.” Đây là Lân làm em trai trước hết không nhịn được thốt ra, chúng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng trưởng thành sớm, nhưng từ ngữ mắng người, có giáo dục nghiêm ngặt từ Kình Thương, chúng không biết. Người xấu đã là từ ngữ mắng người có uy lực lớn nhất chúng có thể nghĩ đến.



“Không biết thần chỗ nào chọc tới hai vị Thiếu Quân?” Túc Dạ Liêu không tức giận, thật sự không một chút tức giận, đối với chửi bới của Lân, một điểm cảm giác đều không có, từ ngữ quá đáng hơn hắn cũng nghe qua, Lân mắng rất ôn hòa, nhưng đây không phải nguyên nhân Túc Dạ Liêu không tức giận, nguyên nhân căn bản chỉ có một, không để ý mà thôi.



“Túc Dạ Liêu, đừng tưởng rằng trong lòng ngươi muốn gì chúng ta không biết?” Lân kích động gọi thẳng tục danh của Túc Dạ Liêu, ngữ khí vô cùng giận dữ, nó nhịn Túc Dạ Liêu rất lâu.
“Ta rất ghét các ngươi, bởi vì các ngươi là con của Ngô chủ, là một tồn tại thật khiến người căm hận.” Túc Dạ Liêu để hai đứa bé cảm thụ hận ý lãnh khốc của hắn với chúng, sát ý lạnh lẽo phải đem bọn chúng xé thành mảnh nhỏ xuyên qua không khí lướt qua da thịt chúng, có cảm giác đau nhói như bị cắt.



“Yên tâm, ta sẽ không giết các ngươi,” vẻ mặt trắng bệch sợ hãi của hai đứa bé như tiêu khiển cho Túc Dạ Liêu, Túc Dạ Liêu cười đến mỹ hảo, “Bởi vì các ngươi là con của Ngô chủ.” Vì là con của vương hắn nên hận chúng, cũng bởi chúng là con của vương nên sẽ không giết chúng. “Có điều, dám can thiệp vào chuyện của ta và Ngô chủ, vì đề phòng các ngươi làm ra chút hành vi không tốt, một chút giáo huấn vẫn nên có.” Túc Dạ Liêu thừa hành chính sách chủ nghĩa khủng bố, chỉ có khiến người sợ sệt, như vậy người đó mới không dám làm ra chuyện lớn mật.



Túc Dạ Liêu cũng không thương hại, triển khai thủ đoạn tàn khốc với hai đứa bé, cũng do hai đứa bé tìm được một chỗ tốt, Túc Dạ Liêu tạo cách âm cũng không tệ, nên tiếng kêu của hai đứa bé không ai nghe được.



Túc Dạ Liêu lúc rời đi, hai đứa bé cả người ướt đẫm nằm trên đất, trên mặt không chút huyết sắc.



Lúc Kình Thương nhìn thấy Túc Dạ Liêu, căn bản không biết Túc Dạ Liêu làm ra chuyện gì với hai đứa bé con y, vẫn thảo luận một hồi bọn nhỏ gần đây dị thường cùng Túc Dạ Liêu.



Túc Dạ Liêu ôn nhu cười với quân vương hắn, sau đó hai đứa bé kia nhìn thấy hắn sẽ trốn đi, cũng sẽ theo bản năng không dám tới gần quân vương hắn, như vậy là tốt rồi, mỗi lần nhìn thấy quân vương hắn ở cùng với hai đứa nó, liền chướng mắt cực kỳ, đã lớn thế rồi, tình cảm giữa quân vương hắn với chúng cũng nên nhạt đi, đây mới là điều hắn muốn, người đặc thù của quân vương hắn chỉ cần một mình hắn là được.



Có chút không giống như suy nghĩ của Túc Dạ Liêu, kính yêu Kỳ, Lân dành cho Kình Thương không giảm bớt, cũng xác thực theo bản năng không tới gần Kình Thương, nhưng năng lực của hai đứa vẫn khiến chúng có thể cảm giác được Kình Thương quan tâm chúng, dù chúng vì Túc Dạ Liêu mà không dám thân cận cha mình, nhưng phản ứng như thế Kình Thương tự động cho là hai đứa bé đã lớn. Cảm tình giữa cha và con, cũng không vì xa lánh mà trở nên đạm nhạt.