Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 23 :

Ngày đăng: 23:38 21/04/20


Thu hồi đại bộ phận lực lượng của mính, Kình Thương rốt cục có thể thở phào nhẹ nhõm, sức mạnh mất đi cũng đủ làm hắn không đứng vững nổi, dưới chân mềm nhũn.



Túc Dạ Dực vẫn chú ý Kình Thương muốn đỡ lấy hắn, thế nhưng Túc Dạ Dực mới tám tuổi thân hình nhỏ bé làm sao đỡ được Kình Thương dù mới mười hai nhưng rèn luyện thường xuyên, chỉ có thể bị ngã theo Kình Thương, màu tóc đen hòa với màu ngân sắc, hai thân thể cùng ngã xuống, may mà cỏ dưới đất mềm mại, hai người cũng không bị thương.



Kình Thương không còn khí lực để nói, năng lực tiêu hao làm hắn mệt chết đi.



“Ngô chủ, Ngô chủ.” Túc Dạ Dực vội vã đứng dậy, chuyển qau một bên, nhìn lại quân vương của y.



Nghe được tiếng hô khẩn trương của Túc Dạ Dực, Kình Thương nói không nên lời trấn an y, nhãn thần bắt đầu hư huyễn, hắn biết chính mình sẽ lập tức khôi phục sức khỏe, chống đỡ nói, “Ta muốn nghỉ ngơi, sáu giờ sau sẽ tỉnh lại.” Sau đó nhắm mắt lại, bắt đầu quá trình minh tưởng để khôi phục sức khỏe, bất quá vẫn để lại một điểm dư lực để kết nối kết giới với vách đá.



Nghe được Kình Thương nói, tâm Túc Dạ Dực chỉ hơi an ổn, còn không có hoàn toàn buông, thấy khuôn mặt Kình Thương đẫm mồ hôi, làn da vốn khỏe mạnh giờ lại trắng bệch yếu ớt, hoàn toàn nhìn không thấy vẻ uy phong lẫm lẫm như trước. Túc Dạ Dực ngực xẹt qua rung động, đột nhiên nghĩ hình dạng Kình Thương lúc suy yếu đặc biệt hấp dẫn nhân, mất đi đôi môi hồng nhạt, dáng dấp yếu đuối, cùng lúc trước tương phản, để lại vết tích thật sâu trong ngực Túc Dạ Dực.



“Vương, vương.” Những người khác nhìn thấy vương ngã xuống vội vã chạy tới, lo lắng, kinh hoảng kêu la không ngừng.



Túc Dạ Dực nhíu mày, “Ngô chủ không có việc gì.” Y trấn an những người khác, sau đó họ đều thờ phào nhẹ nhõm.



Túc Dạ Dực muốn nâng Kình Thương dậy nhưng không được, chỉ có thể nhìn những người khác hỗ trợ, tiếp nhận Kình Thương trong tay hắn, bồng lên hướng trướng của vương mà tới.



Động tác người kia ôm Kình Thương làm Túc Dạ Dực nghĩ chướng mắt, chán ghét đến muốn hủy diệt. Mà đương sự lại không biết mình bị y nhớ kỹ, tại sau khi Túc Dạ Dực có được thế lực thì người này cũng không minh bạch mà chết đi, mà không ai hoài nghi đến Túc Dạ Dực, dù sao người chết chỉ là một tiểu nhân vật không đáng nhắc đến, không ai nghĩ tới một người như thế lại có thể chọc đến Túc Dạ điện hạ quyền cao chức trọng.



Không cam lòng nhìn hình ảnh trước mắt, Túc Dạ Dực chưa bao giờ muốn mình mạnh hơn nhiều như bây giờ, lúc đó, y có thể ôm lấy quân vương của mình mà đều không phải nhìn thấy quân vương của y trong lòng người khác. Loại không cam lòng cùng khổ sáp này hắn không muốn lại gặp lần nữa. Đáng tiếc, sự không cam lòng cùng khổ sáp này càng làm y điên cuồng hơn.
Hài tử hắn cũng không chỉ có một, mất đi một người cũng không đáng tiếc, đối với hạ tràng hài tử của mình hắn cũng không tiếc hận, tự chủ trương, thất bại bất khả tính, thành công là tốt nhất, bất quá người ta tân vương đều đã kế vị, có thể suy ra hài tử kia đã thất bại. Cho rằng dựa vào năng lực phản xạ lực lượng của Thiên phú giả là vô địch sao? Nang lực kia cũng không khó đối phó, nếu không phải Hiển quốc tiên vương đại ý, cũng không đắc thủ dễ dàng như vậy.



“Thị.” Mọi người có được mệnh lệnh đứng dậy đáp.



Hừng động, thiên chính đông ngịt, không chỉ bởi vì gắn liền với thời gian, cũng là bởi vì mây đen rậm rạp, gió điên cuồng gào thét, phần phật lạp trứ trướng bồng, tầng mây ám sắc xuất hiện ngân sắc quang mang, ầm ầm tiếng vang tạo phía sau vang lên, biểu thị một hồi mưa xối xả.



Quả nhiên sau hơn mười phút, vũ bắt đầu hạ, tiếp mưa rơi lạp lạp nhiễu nhân, không ít người vô pháp an tâm ngủ.



Túc Dạ Dực trong trướng bồng của Kình Thương, chủ quân của y mệt mói, đang nghỉ ngơi, y không muốn ly khai nên liền trải một lớp chiếu trên mặt đất, đối với sai lầm ngày đó, hắn sẽ không tái phạm.



Tiếng sấm ầm ầm làm Túc Dạ Dực giật mình tỉnh giấc, nhìn lại Kình Thương ngay cả sét lớn như vậy cũng không tỉnh giấc, Túc Dạ Dực ngực khó chịu. Hắn thực sự hảo vô dụng, một điểm đều không chiếu cố vương được.



Do tiến sấm, Túc Dạ Dực không thể tiếp tục ngủ, như vậy Ngô chủ sẽ không trách tội y a, y có thể nghỉ ngơi một chút. Nghĩ như vậy Túc Dạ Dực đứng dậy, bắt đầu chuyên chú nhìn Kình Thương.



Ngô chủ thực sự là đẹp, so với chính mình đẹp hơn, hắc phát như bầu trời đêm, hắc đồng so với trân châu đen còn hấp dẫn người hơn, da cũng không trắng bạch, màu sắc khỏe mạnh, lông mi dày, sắc bén như kiếm, mũi đĩnh tú, môi có chút bạc, thế nhưng cười rộ lên rất nhu hòa. Túc Dạ Dực nhớ tới mạt cười của Kình Thương lúc đó, y cũng nở nụ cười.



Sau đó tiếp tục nhìn, Ngô chủ vóc người thật tốt, không hề gầy yếu, sờ sờ tiểu tay chân chính mình, Túc Dạ Dực quyết định nỗ lực rèn đúc, hình nghĩ tới hình ảnh đáng ghét khi Kình Thương bị người khác ôm trong ngực. Bình thường ngô chủ uy phong lẫm lẫm, thời gian kia cũng yếu đuối như vậy, thế nhưng người để Ngô chủ dựa vào không phải mình. Đôi môi xinh đẹp hồng nhạt giảo chặt, không cam lòng thật sâu bao phủ.



Nhìn Kình Thương đang nằm, Túc Dạ Dực đứng lên, đi tới bên người hắn, trong ánh nến nhìn tới hình dạng yếu ớt của Kình Thường, một loại dị động hiện lên trong lòng y, điên rồ như cử chỉ của hắn, suy nghĩ gì đề không rõ ràng lắm, cứ như vậy vươn tay.