Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 27 :

Ngày đăng: 23:38 21/04/20


Ánh nến lay động lay động,quang ảnh tại trên mặt Kình Thương cũng chuyển động theo, khuôn mặt trầm tư đang suy nghĩ bước kế tiếp trong kế hoạch. Đánh chính diện không được, dựa vào binh lực hiện tại là không thể, tập kích bất ngờ, binh sĩ đã rất mệt mỏi, qua hai ngày chiến đấu đối mặt quân địch sĩ khí sẽ hạ xuống, cho rằng chính mình vô pháp đối kháng, nên phái bọn họ xuất kích cũng không được, trăm tên lính *** nhuệ đã bôn tập đường dài cũng không còn sức chiến đấu, ngày mai nếu tiếp tục cuộc chiến, một trăm người đó sẽ là quân chủ lực. Nếu công kích đối phương theo cách cũ thì không thể được, nơi này căn bản không có điều kiện thực hiện.



Kình Thương nhắm mắt lại, nhớ lại các loại trận điển hình ở kiếp trước, bên trong an tĩnh không gì sánh được. Rốt cục Kình Thương mở mắt, trong con ngươi là một mảnh trầm tĩnh, thả lỏng vùng quanh lông mày. Kình Thương quay đầu đi, thấy hình dạng không yên lòng của Túc Dạ Dực phía sau, hài tử tám tuổi rất hiếu động, mà hắn lẳng lặng ngồi phía sau mình chắc là buồn chán. Bất quá thời gian cũng không sớm, hài tử này cũng nên nghỉ ngơi. (Vẫn gọi người ta là hài tử nha, chừng nào mới đổi đây nha)



“Dực.” Tuy vẫn lạnh lùng nhưng thanh âm đã được hạ thấp.



Túc Dạ Dực lấy lại *** thần, sau đó ảo não không ngớt, hắn dĩ nhiên tại bên người Ngô chủ mà xuất thần, Ngô chủ có thể hay không đối hắn mất lòng tin.



“Ngô chủ.” Túc Dạ Dực vô pháp khống chế nét thương cảm hề hề trong giọng nói của mình. Tuy đều không phải có ý định, thế nhưng qua một thời gian ở chung, hắn biết quân vương đối với chính mình ngữ khí rất khoan dung.



“Ngươi đang suy nghĩ cái gì ni?” Kình Thương tự nhiên sẽ không vì Túc Dạ Dực xuất thần mà có ý trách cứ, cử chỉ của Túc Dạ Dực chỉ là bản năng, lại nghe được ngữ điệu thương cảm hề hề của Túc Dạ Dực, là người đã sống hai đời Kình Thương sẽ không chỉ trích một hài tử, vì chiếu cố tâm tình của hắn, không hỏi, chỉ quan tâm.



“Dực đang suy nghĩ…đang suy nghĩ… ” Túc Dạ Dực thế nào có thể nói cho đối phương, hắn là nhìn Kình Thương suy nghĩ mà đờ ra,lúc Kình Thương hạ mi suy nghĩ dưới ánh nến làm hắn không thể rời mắt, cứ như vậy ngơ ngác đích nhìn, tới khi Ngô chủ nhắm mắt sau đó thư giãn trán.”Đang suy nghĩ về cờ xí của Ngô chủ.” Túc Dạ Dực rốt cục nghĩ tới một lý do.



“Cờ xí của ta?” Kình Thương nhàn nhạt hỏi.



“Ngô chủ, hiện tại ngài là vương của Hiển Quốc, xảy ra nhiều chuyện tình như vậy, không có thời gian làm cờ xí theo ý ngài, Dực biết chuyện này phải do chuyên thuộc đại thần làm, thế nhưng trên chiến trường, những người khác chỉ thấy cờ xí của Trì gia Cận gia, tuy rằng sự tình bất đắc dĩ, thế nhưng là phi thường không thích hợp, dù sao, Ngô chủ, ngài mới là vương của Hiển Quốc a.” Tuy rằng ngay từ đầu chỉ là mượn cớ, thế nhưng Túc Dạ Dực càng nghĩ càng thấy không thích hợp, ngực còn có chút khó chịu hòa phẫn nộ, quân vương của hắn mới là chủ của Hiển Quốc, Trì gia cùng Cận gia đều là thần tử, dựa vào cái gì người của Hiển Quốc chỉ nhận thức cờ hiệu của họ.


“Mặc cho Thiếu chủ phân phó.” Hai người đều nóng lòng muốn tại trên chiến trường lập công đầu, không chỉ bởi vì vì công huân, cũng là muốn trong ngực vị tân vương này đây lưu lại ấn tượng hữu dụng.



“Chuẩn bị cờ xí hắc sắc cho ta.” Điều đầu tiên Kình Thương phân phó chính là cái này.



“Thị.” Nhanh chóng làm.



“Chuyện kế tiếp, ta sẽ nói cho các ngươi.” Lên ngựa, cờ xí hắc sắc vươn cao, nhìn thủ hạ dùng nhãn thần “lấp lánh” nhìn mình, tùy thời tiếp thu mệnh lệnh của hắn, Kình Thương đổi ngựa, rất nhanh tiến đến cửa thành, đến chiến trường.



Đại môn phía sau Kình Thương chậm rãi đóng, thấy những người khác chuẩn bị đổi theo, “Nhiễu loạn kế hoạch của ta, làm thất bại chiến sự lần này, các ngươi đảm đương nổi không?” Chỉ là một câu nói, để mấy kẻ phía sau không dám tái động, đại môn đóng triệt để.



Những người không thể đi theo vội lên tường thành, nhìn tình huống phía dưới.



Chỉ thấy Kình Thương khởi mã, nhàn nhã như không phải trên chiến trường. Trước mặt hắn, đại quân đông nghịt một mảnh, nhìn Kình Thương một mình một ngựa.



Lúc đối phương tới, Kình Thương cũng xuống ngựa, ác đao, sương hàn bảo đao mang theo ánh kim chúc sáng bóng lạnh lẽo, đoạn văn tại thân đao kỳ dị mà mỹ lệ, cả huyết trên thân kiếm mang theo cản giác thê mỹ.



Kình Thương không sử dụng lực lượng, chỉ là dựa vào chính mình vũ lực chế tạo giết chóc, hắn kiếp trước là bộ đội đặc chủng, chiêu thức của hắn ngắn gọn mà tàn nhẫn, một kích trí mạng, dùng trên chiến trường đều là sát chiêu, không đấu kỹ hoa lệ.