Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 41 :

Ngày đăng: 23:38 21/04/20


Một lát sau, gia chủ Trì gia cúi mình thật sâu, đây là cảm tạ với vương, cảm tạ vương khiến ông tỉnh ngộ sai lầm mình sắp phạm phải, là một thần tử, ông biết vương của mình anh minh thế nào, nhưng không thể vì vậy mà cứ mù quáng cho rằng vương không gì không làm được, sẽ không mắc sai lầm. Như vương từng nói, y là người, sẽ mắc sai lầm, việc ông phải làm chính là nhắc nhở vương, dù sao vương của ông cũng không phải ngu ngốc, dù ý nghĩ của ông không đúng, vương cũng sẽ không giết ông.“Vương, thần không nghĩ ra nguyên nhân khiến người cho thuê đất cho mấy kẻ lưu lãng đó, có thể xin người nói cho thần không?” Gia chủ Trì gia hỏi.



“Ngươi cho rằng việc này sẽ gây hại cho Hiển quốc ư?” Kình Thương không hề trả lời.



“Không có.” Chí ít hiện tại không nhìn thấy loại phát triển này, hơn nữa chỉ là thương nhân thì có thể thương hại gì đến Hiển quốc.



“Nếu không có thương hại gì, hà tất phải truy cứu.” Là ý tứ y hoàn toàn không giải thích nghi hoặc.



Gia chủ Trì gia thật không biết nói gì, với lời giải thích của vương không biết đáp lại thế nào, vương a, nếu người không muốn nói, cần gì phải nói mấy câu trước đó chứ, những câu nói kia, khiến ta chủ động hỏi ra nghi hoặc, lại không giáp đáp giùm ta. Quả nhiên, ông không phải một thần tử hợp cách, nhìn không thấu ý đồ của vương, đoán không được ý nghĩ của vương, vậy mình có tư cách gì phán định quyết định của vương là chính xác hay sai lầm.



“Trì gia chủ, ta làm chuyện này rốt cục có hàm ý gì, bây giờ ngươi không hiểu, trong tương lai một ngày nào đó, ngươi sẽ thấy thành quả, tuy rằng ta không hy vọng ngày ấy đến.” Khi cần tụ hợp phần sức mạnh này để sử dụng, đó nhất định là lúc bắt đầu chiến ttanh, vì vậy, y không hy vọng sẽ có ngày đó, “Ta hiện chỉ muốn nắm giữ thương hội có tài lực to lớn trong tay.” Nếu để những người khác nghĩ đến, thà là do y nắm lấy, y là người ích kỷ, chỉ muốn bảo vệ quốc gia của mình mà thôi.



“Thần sẽ dốc toàn lực hoàn thành sự chờ mong của vương.” Gia chủ Trì gia buông xuống sự nghi hoặc này, chuyện này không có gì nguy hại với Hiển quốc, vương cũng có suy xét, bản thân ông cũng không thấy hại gì, vậy cứ theo ý của vương mà làm, vì vương phân ưu chính là trách nhiệm của thần tử bọn họ, “Dám hỏi vương, người định địa điểm ở đâu?”



Nghe thấy câu hỏi của gia chủ Trì gia, Kình Thương dời tầm mắt đến trên người Túc Dạ Dực, “Dực.”



“Có, Ngô chủ.” Đối với lời vương gọi, phản ứng của Túc Dạ Dực đều rất nhanh chóng.




“Lúc những đứa bé khác còn đang chơi đùa ta đã giao cho chúng chính vụ nặng nề, có quá đáng không?” Lời Kình Thương nói như một trưởng bối.



“Không, một chút cũng không, đây là điều mà bọn nó nhất định phải trải qua.” Câu hỏi của Kình Thương khẳng định suy đoán của bản thân, mà với quyết định này của Kình Thương, gia chủ Trì gia toàn lực ủng hộ.



“Nhất định thôi, ai bảo chúng là Quý tộc, có nhiệm vụ nhất định phải gánh vác.” Âm thanh của Kình Thương lại lạnh nhạt xa xăm, là sự bất đắc dĩ với những thiếu niên còn nhỏ tuổi mà lưng đã mang trách nhiệm. “Trì gia chủ, đây là thí luyện ta dành cho chúng, vì vậy, ngươi và gia chủ Cận gia không thể nhúng tay, để tự bọn chúng xử lý.” Kình Thương nhắc nhở.



“Quyết ý vâng theo người, thần bảo đảm tuyệt không nhúng tay vào.” Gia chủ Trì gia cúi đầu, nói. Đáy mắt tràn ngập kính ý dành cho Kình Thương.



Vương thật vĩ đại a, người có phải đã quên, người cũng mới mười hai tuổi, vậy mà đã gánh vác cả Hiển quốc, so với người, bất luận là con của mình, hay tiểu tử nhà Cận gia, còn cả Túc Dạ Dực kia đều kém xa.



Sao người có thể minh mẫn trí tuệ như thế, còn ánh mắt xa xăm kia, lúc chúng ta đang quan tâm điều trước mắt, người đã nhắm vào tương lai, Hiển quốc dưới sự thống trị và tầm nhìn anh minh của người, tất sẽ huy hoàng cực thịnh.



(1): nguyên văn là có tai như điếc – 听而不闻



PS: Có một từ ở chương này mà sau đó xuất hiện rất nhiều, từ tô giới đó, theo QT là thuế má các kiểu, động từ là cho thuê. Nói chung nó là một mảnh đất mà Hiển quốc cho thương nhân thuê, gọi chung là tô giới.