Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 44 :

Ngày đăng: 23:38 21/04/20


Nghe thấy lời người thừa kế Cận gia, con ngươi Kình Thương hơi mở, chợt xuất hiện khẩn trương, có điều, tâm tính thận trọng khiến y lập tức tỉnh táo lại, “Hắn ở đâu?”



Người thừa kế Cận gia vội vàng nói, ba người bởi vì phải cùng nhau thảo luận, thu dọn tư liệu, ngay trong thư khố (kho sách) vương cung. Nó thật sự bị tình huống của Túc Dạ Dực dọa sợ rồi.



“Vừa đi vừa nói với ta.” Kình Thương dời bước, các đại thần phía sau biết mình không thích hợp đi theo, cũng đứng tại chỗ, nhìn Kình Thương rời đi.



Người thừa kế Cận gia vội vàng đuổi theo, thuật lại chuyện đã xảy ra.



Ngày hôm nay, ba người họ vẫn thương thảo kế hoạch tô giới trong thư khố, tất cả đều mạnh khỏe, nên tranh tranh, nên biện biện, chê cười các kiểu đã tập mãi thành quen, cuối cùng vẫn thảo luận được mấy thứ, hết thảy đều nên như vậy, nhưng nay ngược lại, tên Túc Dạ Dực kia đột nhiên chảy máu mũi, dáng vẻ ấy khiến nó và cái tên khổng tước (con công) Trì gia kia nở nụ cười chế giễu, nhưng sự việc dần không ổn, tên Túc Dạ Dực kia sắc mặt ngày càng khó coi, màu da men trắng nguyên bản còn có thể thấy chút huyết sắc khỏe mạnh nháy mắt biến mất, tay nâng lên run rẩy, tiếp theo, lỗ tai, mắt, khóe miệng cũng bắt đầu chảy máu, ngã người trên mặt đất, thân thể bắt đầu co giật, ngay cả bọn họ cũng có thể cảm nhận được có bao nhiêu đau đớn, tên Túc Dạ Dực kia lại còn có thể không nói tiếng nào, chịu đựng.



Khổng tước Trì gia có ít năng lực trị liệu, vì đó, nó lập tức dùng lực lượng khiến Túc Dạ Dực giảm bớt đau đớn, mà mình thì lập tức đi tìm y sư, chạy vội tới chỗ y sư rồi mang y sư chạy lại, sau liền đến tìm Kình Thương, trong lòng nó, Kình Thương là người đáng tin cậy nhất.



Kình Thương sau khi nghe xong, bước chân càng thêm nhanh, thất khiếu (1) chảy máu, cả người co giật, tuy chưa biết nguyên nhân, nhưng những bệnh trạng này đều không tầm thường.



Tiến vào thư khố, liền thấy khuôn mặt nôn nóng của người thừa kế Trì gia, y sư đang trị liệu, còn Túc Dạ Dực đang thống khổ chịu đựng.



“Vương.” Nhìn thấy Kình Thương đi vào, bởi tình huống gay go của Túc Dạ Dực mà người thừa kế Trì gia cực kỳ hoảng loạn, vẻ mặt tuy còn lo lắng, nhưng cũng thả lỏng ra.



Đây là âm thanh của vương, chỉnh đầu ngay ngắn lại, cả người co giật, trị liệu căn bản không có chút tác dụng, Túc Dạ Dực ngẩng đầu lên, đôi mắt màu băng lam ánh chiếu dáng vẻ Kình Thương, theo dây thần kinh lan truyền vào não bộ.
“Các ngươi đều lui ra ngoài hết đi, không được ta bảo, không ai được phép đi vào.” Kình Thương căn dặn.



“Vâng.” Người hầu lui xuống.



Chỉ còn hai người trong gian phòng, Kình Thương để kết giới vây quanh Túc Dạ Dực, nhắm mắt lại, lúc này bắt đầu cảm nhận tình hình của Túc Dạ Dực, mạng đã được bảo đảm, nhưng thân thể này nếu không thể chịu đựng được lực lượng kia, vẫn sẽ là một nhân tố nguy hiểm, nhất định phải giải quyết triệt để.



Một lát sau, Kình Thương mở mắt ra, nhìn Túc Dạ Dực với ánh mắt vô cùng quái lạ. Y vừa cẩn thận tra xét kinh lạc của Túc Dạ Dực, kết quả cực kỳ ngoài ý muốn.



“Loại tư chất này,” Kình Thương lẩm bẩm nói, không nghĩ tới y lại có thể gặp loại thể chế kinh mạch toàn thông chỉ từng thấy trong tiểu thuyết.



Được trời ưu ái, thiên chi kiêu tử, những từ này để hình dung Túc Dạ Dực cũng không quá đáng, tương lai của Túc Dạ Dực sẽ như thế nào, Kình Thương thêm chờ mong, không ai nhìn thấy khóe miệng Kình Thương nở nụ cười, Túc Dạ Dực, để ta xem đến tột cùng ngươi có thể tới được bước kia không, ta sẽ dốc hết mọi thứ ta biết mà dạy dỗ ngươi, trợ giúp ngươi, bởi ngươi càng có tư cách để đi tới mức độ khó tin kia hơn so với ta. Đó là giấc mơ vĩ đại nhất của con người, có thể tận mắt nhìn thấy, thành tựu này, từng là một khoa học gia, ta sao có thể không kích động đây.



Thu hồi những tâm tình này lại, Kình Thương tiếp tục quan sát kinh lạc của Túc Dạ Dực, trong đầu không ngừng hồi tưởng mấy thứ hữu ích, chỉnh lý hệ thống theo từng bộ.



Lông mi Túc Dạ Dực giật giật, ý thức bắt đầu tỉnh táo, đau đớn bao phủ toàn thân, không khỏi rên rỉ thành tiếng.



“Tỉnh rồi.” Thanh tuyến trầm lạnh vang lên bên cạnh Túc Dạ Dực.