Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 46 :

Ngày đăng: 23:38 21/04/20


Kình Thương rời khỏi gian phòng của Túc Dạ Dực, khiến chúng người hầu ngoài phòng rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, nghe Kình Thương dặn dò dùng bữa, không chút nào qua loa, y giả lập tức tiến lên, chuẩn bị trị liệu cho Kình Thương.



Ngồi trong phòng, Kình Thương bị tự trách của Túc Dạ Dực, dưới con mắt có thể hiểu thành ai oán mà nhận trị liệu của y sư, dùng hết bữa tối, sau khi dặn dò Túc Dạ Dực vài câu thì về phòng mình.



Mấy tháng sau, Bình Hâm Lũ nhận được thương phẩm gã cần, bắt đầu mở ra con đường huy hoàng cho Phiến Diệp thương hội. Tơ lụa, giấy, lá trà, gốm sứ, gương mang đến lợi nhuận to lớn cho Bình Hâm Lũ.



Rời Hiển quốc, chỉ với thời gian hơn một tháng, hàng hóa trong tay Bình Hâm Lũ đã bán xong, với thủ đoạn của gã, giá cả đều không thấp. Những thứ này bắt đầu được truyền lưu ở thế giới này, theo sự truyền lưu đó còn thêm việc tô giới, càng khiến Bình Hâm Lũ cảm kích Kình Thương, thêm tuyên dương sự tích về Kình Thương, gã đã ở Hiển quốc hỏi thăm rõ rõ ràng ràng.



Tin Hiển quốc phản kích mà thắng lợi, những quốc gia quanh Hiển quốc có nghe nói, nhưng những đất nước cách xa Hiển quốc sao biết biến cố này, vì tô giới là việc có ý nghĩa quan trọng với thương nhân lãng du và thương hội lưu lãng, khiến tô giới của Hiển quốc xuất danh từ những người này, cả quân vương Hiển quốc cũng tự nhiên được biết rõ.



Bất kể họ nhìn tô giới thế nào, đó cũng là nơi an ổn dành cho họ. Vì vậy, sự tích của Kình Thương không vì nguyên nhân đường xá mà biến mất, những người này nhiều hay ít cũng muốn nói ra.



Phù quốc, là đất nước lớn nhất ở thế giới này, Vương tộc của nó ngạo mạn mà nhìn xuống các quốc gia xung quanh, không thấy rõ mình đã mục nát và lạc hậu.



“Thứ này không tệ.” Cô gái sờ sờ quần áo tơ lụa đang mặc trên người, mang nét thán phục nhìn bóng dáng rõ ràng trong gương, nam tử cuồng ngạo lười biếng nói. “Hiển quốc, không nghĩ tới một quốc gia bé nhỏ như thế lại có những thứ tốt như này, nếu không phải cách quá xa, ta nhất định bẩm báo với phụ vương, xuất binh thảo phạt nó.”



“Thiếu quân tôn quý, vị Hiển vương kia không dễ đối phó đâu.” Thương nhân đang cung phụng lễ vật nói về sự tích huy hoàng của Kình Thương.



“Khó đối phó, với Phù quốc mà nói, một tiểu quốc có gì khó, đi ra ngoài đi, vì phần lễ vật này của ngươi, ta tha ngươi tội vô lễ.” Sát ý lạnh lẽo trong mắt khiến người run rẩy, tay cũng đã thăm dò vào xiêm y của người hầu gái.



Thương nhân nào còn dám chần chờ, vị Thiếu quân Phù quốc này bạo ngược ai mà chẳng biết.



Không đợi bọn họ đến cửa, liền nghe thấy tiếng nói ám muội. “Tơ lụa này đáng giá ngàn vàng, sờ trên tay giống như sờ trên da thịt của ngươi, ngày hôm nay không cởi hết, ta để ngươi giữ một cái trên người, còn tấm gương này, ngươi có thể nhìn cái miệng nhỏ bên dưới của ngươi ăn ta thế nào…”



“Đáng ghét…” Nữ tử kiều mị thở gấp.




Thiếu quân Lục quốc tiếp tục gật đầu, không sai, nói rất đúng, không có vương, vương ấn có tác dụng gì.



“Vị thiếu chủ Hiển quốc này càng triệt để phá nát ý nghĩ của địch quốc, ngay ở nơi tràn đầy máu tươi và thi thể này, cắt tóc, tự tiến hành nghi lễ thành niên.”



“Chờ đã,” Thiếu quân Lục quốc chặn lời thương nhân, “Ngươi nói y cắt tóc thành niên, y còn chưa trưởng thành?” Lời nói cực kỳ kinh ngạc, hình tượng thiếu chủ Hiển quốc vốn anh vĩ trong lòng nay sụp đổ.



“Đúng, vị thiếu chủ Hiển quốc này mới mười hai tuổi.” Thương nhân trả lời.



“Mười hai tuổi?” Thiếu quân Lục quốc tự lẩm bẩm, gã không nghĩ là nam nhân khiến mình thưởng thức chỉ mới mười hai tuổi, Thiếu quân Lục quốc vì bị đả kích mà yên lặng một hồi, sửa sang dòng suy nghĩ một chút, sau đó để thương nhân tiếp tục.



Mười hai tuổi, tự mình cắt tóc thành niên, cải danh Kình Thương, danh vi Hiển quốc Ngự gia Kình Thương (nguyên QT luôn, có hơi khó hiểu chỗ này chút), tự lập thành vương. Thiếu quân Lục quân tự tưởng tượng ra phong thái của thiếu niên kia.



Con đường trên không, nhấn chìm đại quân, ước đấu chiến trận, liệt diễm đốt thành, lấy sức của một người cứu vãn thế suy tàn, đưa Hiển quốc lên tầng cao mới. Theo lời thương nhân kể, tâm Thiếu quân Lục quốc thoải mái không thôi. Tận tới khi thương nhân rời đi, Thiếu quân Lục quốc vẫn còn trầm tĩnh trong kỳ tích của Kình Thương.



“Ngự Kình Thương.” Ở nơi không người gọi ra cái tên này, quang mang nơi đôi ngươi tựa hoàng ngọc nhiếp nhân, một luồng ý chí chiến đấu nổi lên trong lòng. “Ha ha ha ha, ha ha ha, thú vị, cực kỳ thú vị.” Gã không muốn trầm tịch nữa, gã muốn gặp thiếu niên kia, thiếu niên kia là đối thủ của gã, mà ở Lục quốc không có được.



Không lâu sau, Thiếu quân Lục quốc cuồng đế kế vị, cũng là lúc Lục quốc bắt đầu con đường quật khởi.



Mà Kình Thương nơi Hiển quốc phương xa không biết, Lục quốc, đối thủ tương lai của Hiển quốc đang trưởng thành, vị cuồng vương khiến người ta đau đầu kia đã coi y là đối thủ, tháng ngày yên ổn cứ thế trôi.



Thời gian bước từng bước, xa xôi…



(1) Hoàng ngọc: tiếng Anh là topaz