Liêu Nhiễu Kình Thương
Chương 58 :
Ngày đăng: 23:39 21/04/20
Lúc Túc Dạ Dực đang dằn vặt, Kình Thương cũng đã tới trước cửa Túc Dạ gia, không cần thông báo, chúng người hầu theo sau đau khổ vác theo đài sen màu đen hoa văn hồng (nguyên văn là hắc để hồng liên văn lộ) đại biểu cho thân phận của người tới, ở quốc gia này, có thể mang vương kỳ chỉ có cấm vệ của vua, mà được nhiều cấm vệ theo bảo hộ như vậy chỉ có Hiển quốc chi vương.
Trái lại, Kình Thương không phải cố ý khoe khoang, chỉ là làm vua, được người bảo vệ là việc khó tránh khỏi, nếu cố ý né tránh, bỏ đi nhân thủ bảo vệ vương, với Kình Thương mà nói không phải là vấn đề an toàn và nguy hiểm, mà là một loại làm khó dễ, bảo vệ vương là trách nhiệm của cấm vệ, mà bỏ đi cấm vệ của vương là không tôn trọng cấm vệ, cũng gây thêm phiền phức cho người ta.
Mà trong tư tưởng của Kình Thương, điều này không cần thiết, thêm phiền phức cho người khác là việc sai lầm, Kình Thương cũng sẽ không tuỳ hứng đến tuỳ ý mà vứt bỏ những người suy xét bảo vệ mình. Vì đó, Kình Thương chỉ hạn chế nhân số cấm vệ, cũng không không cho cấm vệ tuỳ tùng.
Cấm vệ tuy không nhiều, có điều, qua mấy năm huấn luyện, khí tức *** nhuệ toả ra quanh năm, khiến người không thể coi thường.
Không cần thông báo cho Túc Dạ gia, sớm đã có người nhanh chân trước, hướng về phía người Túc Dạ gia thông báo vương đến, phòng ngừa có hành vi bất kính với vương xảy ra. (không hiểu câu này, thấy mâu thuẫn gì đâu).
Kình Thương xuống ngựa, gác cổng bên trong cúi đầu khom người hành lễ, binh sĩ ở phiên trực không cần thiết phải quỳ xuống hành lễ.
Quản gia Túc Dạ gia đã nhận được tin tức vương giá lâm, nhanh chóng phái mấy thị hầu biết tiến biết lùi lại tỉ mỉ chăm chú đi đón giá, chính mình cũng vội vàng thông báo cho gia chủ.
Trạch để náo nhiệt nhộn nhịp, cũng ảnh hướng đến bốn người được Túc Dạ Dực mang về, đây là có chuyện gì xảy ra? Nơi này là trạch để của chủ nhân họ, họ không thể không quan tâm, cẩn thận lưu ý lắng nghe, một vài người hầu không nghênh giá ở một bên nói thầm, nghe được tin tức vương giá lâm.
Hiển quốc chi vương khi chủ nhân vừa mới về đã giá lâm, là vì cái gì? Một người trong đó khó tránh khỏi nghĩ về vài phương diện âm u, dù sao chủ nhân của họ tuyệt đối là loại hình khiến kẻ bề trên kiêng kỵ. Không nghĩ tới lại nghe được tin tức chủ nhân của họ là người đầu tiên tận trung cho vị vương này.
Túc Dạ Dực nhìn người xoay người lại kia, so với trước khi hắn rời đi càng khiến người mê đắm, cái xoay người đó trong nháy mắt khiến hô hấp của hắn cứng lại, tim suýt chút nữa ngừng đập, mãn tâm mãn nhãn, trong trời đất này, chỉ có một người như thế, không còn gì khác nữa.
Gương mặt lạnh lùng kiên nghị không xem là tuấn mỹ kia, trong mắt hắn lại là vẻ mỹ lệ hơn so với bất cứ thứ gì, đẹp đến muốn khoá lại, không cho bất cứ ai nhìn thấy, tâm và *** thần băng hàn tuyệt đối, chỉ vì thế đã xuất hiện vết nứt, ý nghĩ không nên có từng chút từng chút nảy ra, nếu không phải phản ứng nhanh, tất cả biện pháp phòng bị đều mất hiệu lực.
Túc Dạ Dực, ngươi phải nhớ kỹ, người này là quân vương của ngươi, là người ngươi tận trung, không phải người ngươi nên chạm, có thể chạm vào hết mọi ý nghĩ của ngươi đều là khinh nhờn y, ngươi dơ bẩn ô uế như thế, không nên để loại ý nghĩ kia làm bẩn y, nếu y biết tội nghiệt của ngươi, ngay cả tư cách bên cạnh y ngươi đều không còn. Không muốn nhìn thấy ánh mắt chán ghét của y, vậy thu hồi tâm tư không nên có đó, có thể nhận được ánh mắt ân cần của y là đủ rồi, chẳng lẽ còn muốn hoàn toàn bị bỏ qua? Không, chỉ có cái này là không thể, vì vậy, vì vậy, ẩn giấu đi, không để bất kỳ ai biết, ngươi yêu y.
Kình Thương bước lên hai bước, tách khỏi ánh mặt trời chói mắt, nhìn thấy dáng vẻ đã hai năm xa cách của Túc Dạ Dực.
Mái tóc màu bạc không khác gì ánh nguyệt, đôi mắt màu băng lam có một lớp sương mù mỏng quanh quẩn, mi phong mang theo vài phần anh khí lại đáng tiếc ở nơi khuôn mặt tuyệt đẹp không có quyết đoán của nam tử dương cương.
Sống mũi thẳng, môi hồng nhạt như hoa anh đào đẹp đẽ, màu da sứ trắng có thể so được với màu tuyết, so với ba năm trước, khuôn mặt này tựa hồ càng đẹp hơn, cảm giác như không có một tia phong mang tất lộ, tựa tia sáng của ánh ban mai chiếu lên hạt sương nơi đoá hoa, đẹp tựa mộng ảo, tuyệt thế mỹ mạo không thuộc về con người, khiến Kình Thương không khỏi có chút sửng sốt.
Y phục lam sắc mặc trên người cùng màu với mắt, gió lướt qua, khiến y bào tung bay, phác hoạ ra đường cong cơ thể.
Kình Thương hơi nhíu mày.