Liêu Nhiễu Kình Thương
Chương 60 :
Ngày đăng: 23:39 21/04/20
“Kỳ thực ngươi không nói, ta cũng biết ngươi rời khỏi Hiển quốc.” Nhìn thái độ nhận sai không tệ của Túc Dạ Dực, ngữ khí Kình Thương khoan thai lại. Rời Hiển quốc, Túc Dạ Dực tự nhiên không cách nào quang minh chính đại truyền tin, ở đất nước khác đưa thư cho một quân vương khác nước, vậy sẽ bị đuổi giết, vì đó, sau khi không nhận được tin tức của Túc Dạ Dực, Kình Thương liền đoán được Túc Dạ Dực hẳn là đã tới những đất nước khác. “Nhưng, trước khi ngươi đi không biết thông báo chút à?” Đây mới là nguyên nhân khiến Kình Thương giận nhất, hoàn toàn quên mất kỳ phản nghịch của mình ở kiếp trước, còn không thông báo đã chạy ra chiến trường nguy hiểm như vậy.
Túc Dạ Dực không nói gì, hạ thấp đầu xuống, khoé miệng khẽ cắn, mình lúc ấy sao có khả năng nói cho y, mình lúc đó, vì phát hiện tình cảm với người này, cả người đều trong trạng thái hoảng sợ, kinh hoàng chạy trốn, muốn loại bỏ thứ tình cảm đáng sợ kia, sau đó, càng sợ hãi hơn khi nhớ đến người này thì hoả nhiệt lại dấy lên hừng hực, nên nhớ nhung cũng phải áp chế, sao có khả năng chủ động liên lạc.
Nhìn Túc Dạ Dực trầm mặc không lên tiếng, dáng vẻ như rất uỷ khuất, Kình Thương cũng hoàn toàn bỏ xuống tâm truy hỏi, quên đi, chỉ cần người an ổn mà trở về là tốt rồi.
Lại giống như rất nhiều lần trong dĩ vãng, đưa tay ra, đặt lên đầu Túc Dạ Dực, chuẩn bị giày vò mái tóc bạc mềm mượt kia, nhưng lần này, khi tay y đặt trên đầu Túc Dạ Dực, một tiếng bộp cùng lúc vang lên, trên tay cũng cảm nhận được một cơn đau.
Tay bị vỗ bỏ, Kình Thương hơi kinh ngạc nhìn Túc Dạ Dực làm ra phản ứng kịch liệt như thế, cũng đúng lúc thấy ánh mắt hoảng loạn của Túc Dạ Dực.
Khi bàn tay ấy chạm vào đầu mình, *** lực đều dâng lên, nhiệt độ cứ thế mà nhen lửa, tựa hoả thiêu vậy, rung động quen thuộc, nếu không phải vì không muốn người này biết ý niệm ngầm mãnh liệt như vậy, điều hắn làm không phải là vỗ bỏ tay của người ấy, mà là nắm chặt, sau đó…
Nhưng, nhìn thần sắc kinh ngạc của quân vương hắn kia, còn mu bàn tay bị sức mạnh của mình in lại một mảng đỏ hồng, Túc Dạ dực lại có chút hối hận, mình sao không thể lùi vài bước, cần gì phải dùng phương thức này.
“Ngô chủ, Dực đã lớn rồi, vì đó,…” Điều Túc Dạ Dực làm đầu tiên không phải thỉnh tội, mà là tìm cớ để giải thích, hắn không muốn Kình Thương nhận ra chút dị dạng gì, mang cảm giác lo sợ đến tái mét mặt mày mà cúi đầu, “Mạo phạm vương, xin vương trách phạt.” Thành công đắp nặn ra kiểu trẻ nhỏ không thích người khác cho mình là nít ranh, lại bởi mạo phạm quân chủ mà kinh hoảng.
“Cũng đúng, ngươi đã sắp thành niên a.” Xem nhẹ điểm khác biệt không bình thường của Túc Dạ Dực, trong lòng nghĩ, đứa bé xinh đẹp chói mắt kia đã sắp thành niên, cái tuổi này, là lúc không thích người khác xem mình là trẻ con. “Đã không còn là đứa trẻ nữa rồi.” Kình Thương tỏ ra hiểu rõ, thu tay của mình, trong giọng nói mang theo vài phần ý cười.
Khiến người chú ý nhất, là nam tử vóc dáng cao nhất, cái đầu trọc sáng chói kia so với mọi màu tóc khác còn khiến người chú ý hơn, đôi mắt màu nâu, lông mày đen đậm, đường nét thô lỗ, vào ngày đông tháng giá lại chỉ mặc áo đơn, căng phồng dưới bắp thịt vạm vỡ.
Người cuối cùng biết đóng cửa, là một nam tử trầm tĩnh khiến người tâm sinh hảo cảm, mái tóc màu trà được cắt tỉa rất ngắn, không phải là Thiên phú giả nên sẽ cắt tóc, mà nam tử này hiển nhiên không phải Thiên phú giả, tóc rối trên trán, đôi mắt màu chàm ba lan bất hưng (1), cảm giác gã cho người ta trầm tĩnh như thế, nhưng Kình Thương nhìn ra được tầm mắt ám lưu trầm tĩnh như hồ nước này, nguy hiểm.
Khắc sâu nhất chính là một nam tử mặc hồng y diễm lệ, mái tóc màu cam được buộc lại, chà, nói thế nào đây, điểm trang lộng lẫy, hoa thức đa dạng, bím tóc, lông chim, trâm cài (2), cái gì cũng có, không ngờ rằng một nam tử lại có thể mặc trang phục chói mắt như thế cho mình, nếu không phải gã có một thân tướng mạo khá như vậy, trang phục như này sẽ gây phản cảm khiến người muốn nôn. Dù sao một đại nam nhân, ăn mặc diêm dúa như thế không khiến người ta có hảo cảm được, vậy mà người này lại vô cùng thích hợp, đôi mắt màu lam đậm kia có công không ít.
Dễ khiến người bỏ qua nhất, là một bóng người núp sau lưng những người khác, mái tóc màu lục sẫm dài mái cắt ngang trán, che đi tầm mắt gã, cũng che giấu dáng dấp của gã. Túc Dạ Dực như tắm trong tia sáng lung linh, mà gã chính là thân tại không gian xám lạnh, cả người toả ra bầu không khí áp suất thấp tối tăm, khiến lòng người sợ hãi, sống lưng lạnh toát.
Đúng là bốn người cực kỳ đặc sắc a.
Làm chủ nhân của bốn người – người tận trung cho Kình Thương, Túc Dạ Dực giới thiệu bốn người cho Kình Thương, nam tử trầm tĩnh tóc màu trà tên Phong Dã, nam tử đầu trọc loá mắt tên Ngọ Sa, nam tử trang phục diêm dúa tên Đô Việt, nam tử áp suất thấp tối tăm là Quỷ Tử, họ đều không phải người Hiển quốc.
(1) Ba lan bất hưng – 波澜不兴: Dịch theo từng chữ thì là sóng lớn không dậy, thấy mấy bạn hỏi nhau thì chắc giống câu Ba lan bất kinh – 波澜不惊 (Không chút rung động). Nguồn: http://tieba.baidu.com/p/69077531
(2) Trâm cài: Nguyên văn là ‘chu sai’, là trâm cài tóc của phụ nữ.