Liêu Nhiễu Kình Thương
Chương 69 :
Ngày đăng: 23:39 21/04/20
Nhóm Kình Thương khiến người chú ý, cùng đi còn có mấy đội thương buôn tới tô giới, không thể tránh khỏi bị thương đội thăm dò.
Kình Thương cũng không thích giao lưu với người khác, vì đó chuyện như vậy đều giao cho thuộc hạ Túc Dạ Liêu đối với chuyện này không chút hứng thú, chiếm giữ bên người quân vương hắn, chú ý đến bất cứ thứ gì quân vương hắn cần, Cận Dũng càng không cần phải nói, có thể dùng vũ lực để giải quyết, tuyệt đối sẽ không giao thiệp Trì Uyên lại phi thường chủ động, từ nhỏ nhận được rèn luyện như vậy, trên mặt mang theo nụ cười thận trọng, cùng đội buôn luận bàn, kín kẽ không lỗ hổng để bại lộ thân phận của bọn họ.
Trong số đoàn xe của thương nhân, có mấy chiếc xe ngựa được tập trung bảo vệ, vì sự tồn tại của chúng, tốc độ của thương nhân cũng không nhanh. Trọng lượng nặng của chúng là nguyên nhân không có biện pháp nhanh chóng tiến lên, ép tới thân xe thỉnh thoảng vang lên tiếng lách cách, cũng may nhờ vật liệu và chế tác đủ rắn chắc, cả đường phát ra tiếng vang không chịu nổi gánh nặng, nhưng vẫn không gãy đổ.
Không nhìn thấy thứ trong rương là gì, nhưng Túc Dạ Liêu và Kình Thương đã từng đi du lịch, Trì Uyên và Cận Dũng ở nhà cũng từng thấy thứ tương tự nên đều biết thứ được nguỵ trang đó là gì.
“Mang theo nhiều kim tệ như vậy kinh thương khắp nơi, thật đúng là khổ cực a.” Lời Trì Uyên là lời thật lòng, thế đạo này cũng không thái bình như vậy, chiến hoả liên miên đều có thể sinh ra người cùng đường mạt lộ, có người sẽ thành thật dựa vào mình mà sống, cũng có người gan lớn một chút, dã tâm nổi dậy mà hành nghề cướp đoạt, trong đó có một ít Thiên phú giả bất phàm, thậm chí có dã vọng trong thời loạn lạc xây dựng được một phần cơ nghiệp, người bình thường cũng hy vọng dựa vào điều này biểu hiện ra vũ dũng truyền tới tai các đại nhân vật, thu nhận bọn họ.
Đây không phải điều không thể, trong lịch sử đã không ngừng xảy ra, đạo nghĩa gì, chỉ cần có thể khiến bản thân được sử dụng, bọn họ không thèm quan tâm tới nhân phẩm, chỉ cần trung tâm là được.
Kẻ có phẩm hạnh bất lương cũng được sinh ra từ đây. Đối với bình dân cũng vậy, đối với thương nhân lãng du cũng thế, không ít của cải của thương nhân đã từng bị cướp đoạt không có lý do gì như vậy, Quý tộc lưu lãng còn tốt, thân phận Thiên phú giả của họ khiến họ có can đảm và chống trả, nhưng phần nhiều thương nhân cuối cùng thành ra không còn gì cả.
Đang cùng Trì Uyên trò chuyện, ánh mắt của thương nhân chợt loé đề phòng, chết tiệt, gã làm sao chưa gì đã nghĩ những người này nhìn qua thực lực không tồi, vì đó mượn cớ tới gần, nếu xảy ra chuyện gì cũng còn có người bảo vệ nhưng lại quên, vạn nhất nhóm người này là kẻ xấu thì sao bây giờ?
“Nhìn thấy những người kia không, đó đều là cao thủ ta dùng giá cao mời tới.” Ra hiệu cho Trì Uyên nhìn đám người thân hình cao lớn kia, tướng mạo quả có lực uy hiếp, hộ vệ cầm binh khí trên tay, không phải khoe khoang, mà là cảnh cáo nhắc nhở Trì Uyên, người gã có đủ, không phải kẻ dễ đối phó, không cần có ý muốn động thủ.
Trì Uyên trên chính đàn cũng cọ xát được mấy năm, cảm thấy buồn cười với thứ ý tại ngôn ngoại của thương nhân, là người thừa kế Trì gia sẽ mưu đoạt tài vật của một kẻ thương nhân, buồn cười, không nói Trì gia, là ba người quyết sách của tô giới, gã cũng thu được lợi nhuận, tuy không sánh được với lãnh chúa Túc Dạ Liêu, nhưng cũng kiếm được chút ít, chính vì chút ít này khiến cha của gã, gia chủ Trì gia phải đỏ mắt, chỉ bằng đó tiền, gã chẳng có hứng mưu đoạt.
Trang trí lớn hơn, treo bảng hiệu, cực kỳ chính quy đều là các cửa hàng có trụ sở chính thức, các ngành nghề khác nhau phân bố ở những khu vực khác nhau, dễ dàng tìm kiếm, cũng thuận cho khách hàng tìm hiểu giá cả thị trường, so sánh chất lượng.
Trong *** chỉ bày ra hàng mẫu, thích hợp mua với số lượng nhỏ, số lượng lớn hơn, mời vào bên trong thảo luận, cố ý sẽ bị yêu cầu đến trụ sở thương hội, đây chỉ là một nơi làm việc.
Người trong thương hội an cư lạc nghiệp ở đây, quy mô dĩ nhiên không nhỏ, dù sao có nhiều người như vậy, những năm gần đây, rất nhiều thủ lĩnh thương hội có tuổi đều ở lại đây, để nhiệm vụ ra bên ngoài giao cho bọn hậu bối thử luyện, bọn họ chỉ thỉnh thoảng tiếp chuyện làm ăn lớn đưa tới cửa. Đúng là ung dung hơn nhiều so với trước đây.
Qua hết phố cửa hàng, đi tới nơi quán trọ chưa chắc yên tĩnh hơn được bao nhiêu, nơi cửa có không ít người ra vào, một số hàng hóa cũng vận chuyển từ nơi này ra, những người này đã đem nhà thành nhà kho, đây là thói quen do quanh năm lang thang mà có.
Tới gần biển, có thể nhìn thấy thuyền dày đặc, dựa theo thiết kế của Kình Thương mà làm ra ròng rọc, thuận lợi cho việc dỡ hàng hóa trên thuyền, dòng người tuôn trào, khí thế ngất trời.
Mãi đến tận khi mặt trời chìm về hướng tây, Kình Thương mới về phủ đệ lãnh chúa.
Phủ đệ lãnh chúa ở tô giới rốt cục nghênh đón chủ nhân của mình, thêm cả bậc vua chúa của Hiển quốc, quản gia phủ đệ sau khi nhận được thông báo của thị vệ, cả phủ đệ sôi trào, sau khi mọi thứ đã thỏa đáng, dẫn đầu chúng người hầu chờ ở phủ đệ.
Sau khi thưởng thức hết các món ăn phong phú ở tô giới, nhóm Kình Thương qua một đêm ở toà phủ đệ do các thương nhân vì lấy lòng lãnh chúa mà tiêu tốn khá nhiều tâm cơ chủ động hợp tác trợ giúp kiến thiết.
Mà đêm đó, dị động ở phủ đệ lãnh chúa cũng không giấu diếm được các thương nhân minh mẫn, khi tin tức Túc Dạ Liêu yêu cầu các quan viên ở tô giới ngày mai kiến giá, tin tức Hiển vương, Túc Dạ lãnh chúa, còn có hai vị ra quyết sách hàng đầu khác tới tô giới truyền ra.