Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 77 :

Ngày đăng: 23:39 21/04/20


Khiên ánh sáng là năng lực của Trì Uyên, là chủ nhân năng lực gã tự nhiên cũng có thể khống chế nó, không thấy khiên ánh sáng phân tán, tổ hợp, sắp xếp đều bắt nguồn từ sự điều khiển của gã sao, vậy sao không thể đem loại năng lực điều khiển này tiến thêm một bước.



Dưới sự chỉ đạo của Kình Thương, Trì Uyên khống chế khiên ánh sáng tỉ mỉ đến trình độ đáng sợ, lúc này Trì Uyên dùng sức khống chế tỉ mỉ đáng sợ của gã, khiến khiên ánh sáng bằng phẳng trôi nổi quanh người xuất hiện vết rạn, từng tầng từng tầng tản ra, như cánh hoa rải rắc trên mặt khiên bằng phẳng, lại di chuyển chúng từ bốn phía quanh người lên trên, rất nhiều khiên ánh sáng tụ lại, lấy phạm vi nhìn của mắt căn bản không nhìn thấy dấu vết kết hợp của chúng, như một mặt khiên ánh sáng.



Khiên ánh sáng dựng lên, theo cái phất tay của Trì Uyên, khiên ánh sáng bị rời thành vô số thanh kiếm nhỏ, dưới sự dẫn đường của gã, rời khỏi sự khống chế của chủ nhân Trì Uyên, tự do chạy về phía mục tiêu, tiếng xé gió vù vù không dứt bên tai, thanh âm xuyên thấu thân thể không lâu sau đó cũng gia nhập vào khúc nhạc.



Thiên phú giả bên kẻ địch nhìn thấy tổn thất như vậy, lập tức công kích về phía Trì Uyên – kẻ đã tạo ra chúng, nhưng nơi hắn công kích như thể một tấm gương mà bị phá nát, Trì Uyên xuất hiện ngay sau người hắn, một đao xuyên thấu chỗ hiểm của kẻ địch.



Chết, kẻ địch cũng không biết đã xảy ra chuyện gì? Hắn không hiểu, Trì Uyên đã tới phía sau hắn từ lúc nào.



Trì Uyên rút đao ra, thân đao mang theo máu tươi của kẻ địch chảy xuống, máu tí tách rơi trên mặt tuyết, nở rộ ra đóa hoa xinh đẹp. Kiêu ngạo quăng thân đao, đao còn nguyên vỏ đao (chém). Khinh bỉ nhìn kẻ địch chết không nhắm mắt. Tạo ra ảo ảnh pha lê khiến gã bỏ ra không ít khí lực, nếu như vậy mà không giết người được, gã thật thẹn với sự dạy bảo của vương, thật có lỗi với việc dùng một lượng *** lực lớn mới ghi nhớ được cái công thức kia, bị Túc Dạ Liêu cười nhạo nhưng không cách nào phát tác.



Trận chiến đầu tiên của Trì Uyên, không hề bất ngờ mà thắng lợi.



Túc Dạ Liêu, Thiên phú giả đầu tiên của Túc Dạ gia, gia chủ đương thời của Túc Dạ gia, bề ngoài *** xảo tuyệt luân, vẻ đẹp như được một lớp ánh sáng bao quanh, kì thực tính cách lãnh khốc, vô tâm vô phế, thiên tư xuất chúng, thông minh trác tuyệt, một người như vậy lại là người đầu tiên tận trung cho Kình Thương, trung thành tuyệt đối với y, quả có thể nói như vậy, tuy trong bóng tối hắn có ý đồ không an phận với người hắn tận trung, vì đạt thành mục tiêu khiến người hắn tận trung có thể quân lâm thiên hạ mà làm chút chuyện mờ ám, nhưng nói thế nào thì đó cũng là trung tâm.



Nguyên vốn năng lực của mình khiến chính hắn cũng cảm thấy vô dụng, nhưng vì sự tồn tại của Kình Thương đã mở ra một cánh cửa, hắn rốt cục có thể bay lượn chốn trời cao.
Lục quốc sau nhiều năm chinh phạt của Cuồng đế, đã không còn là một tiểu quốc, trở thành một quốc gia trung đẳng, đây là huy hoàng mà Lục quốc chưa bao giờ có, cho nên đối với vị Cuồng đế này, dân chúng của quốc gia hiếu chiến này rất sùng bái.



“Vương, có tin của Hiển quốc.” Sủng thần tâm phúc của Cuồng vương Lục quốc chạy băng băng trên hành lang uốn khúc, kêu to, Quý tộc thủ lễ nhìn thấy cau tít mày, quá thất lễ, nhưng có biện pháp gì, vương của họ cái gì cũng tốt, nhưng quá tùy tính, tâm phúc đều kiểu đức hạnh này, còn vị tể tướng chiếm chức vị trọng yếu của Lục quốc, cũng như vậy luôn.



Lục quốc tạm thời không có chiến sự, ánh mặt trời tươi đẹp rực rỡ, Cuồng vương Lục quốc vũ dũng nằm trên đùi sủng phi, híp mắt, rất thích ý.



Nghe tâm phúc la hét om sòm, ngủ cũng sẽ bị đánh thức, nghe được nội dung kêu la, từ trên đùi sủng phi ngỏm dậy, đứng lên, bước nhanh tới trước cửa, tự mình mở cửa.



“Vương.” Tâm phúc được Cuồng vương sủng tín đã được huấn luyện nhiều lần liền dừng ngay nơi cửa, rất đúng lúc nên không bị đụng vào Cuồng vương đang mở cửa, hừ, trải qua nhiều lần như vậy, hắn đã sớm luyện thành bản lĩnh ngừng sát ngay cửa.



“Đưa ra.” Cuồng đế cũng không cho tâm phúc quỳ trên mặt đất đứng lên, trực tiếp đưa tay, để tâm phúc đem báo cáo tới.



Báo cáo dày đặc được tâm phúc cung kính trình lên, Cuồng đế nắm lấy, lập tức xoay người, chọn một chỗ tốt, ngồi xuống, xem.



Sắc mặt theo nội dung trong báo cáo lên xuống, có không rõ, có nghi hoặc, có thán phục, có kính nể, những vẻ mặt này xuất hiện trên mặt Cuồng đế, bất luận một loại nào đều khiến người không thể tin, Cuồng đế thô bạo tuyệt luân, nhưng không phải mãng phu, trí tuệ của gã cũng khiến Lục quốc phát triển đến hiện tại, không rõ và nghi hoặc, còn có thể giải thích, nhưng nét kinh thán và khâm phục thật sự không nên xuất hiện trên mặt vị vương giả duy ngã độc tôn này.