[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Chương 100 :

Ngày đăng: 12:11 30/04/20


Có lẽ là do trong lòng sợ hãi đối với thời gian vĩnh viễn đình trệ, khi chủ tử dần dần già đi, Hữu Xu cũng sinh ra nguyện vọng mãnh liệt chết cùng với hắn. Mà năng lực trước đây đối phương đưa vào trong cơ thể cậu là để bảo hộ, vì phòng ngừa cậu làm ra việc ngốc nghếch không thể vãn hồi, lực lượng này bắt đầu tự động phong ấn tinh thần lực của cậu, dẫn đến cậu không thể khống chế mà rơi vào ngủ say.



Vừa mới khôi phục tri giác, còn không kịp thở, nghênh đón cậu chính là một bàn tay thật mạnh, mà người động thủ lại là chủ tử mà cậu nhớ mãi không quên, cái này bảo cậu làm thế nào tiếp thu? Cậu trừng mắt nhìn, không dám tin thấp giọng gọi, “Chủ tử?”



Trừ khi bị mấy thuật pháp nhỏ linh tinh như thủ thuật che mắt mê hoặc thần trí, nếu không chỉ dựa vào mắt thường, cậu tất nhiên sẽ không nhận sai chủ tử nhà mình. Người trước mặt tuy rằng để râu quai nón dày rậm, trên mặt còn vắt ngang một vết đao dữ tợn, lại không che giấu được mặt mày tuấn mỹ vô trù, lạnh lùng cương nghị kia. Thực hiển nhiên, hắn lại thay đổi một thân thể hoàn toàn mới, mà mình và hắn đến tột cùng có quan hệ như thế nào? Nhìn biểu tình căm hận, cử chỉ thô bạo của hắn, hình như không phải bạn bè, mà là kẻ thù?



Trong lòng Hữu Xu bối rối, nhưng cũng biết trước khi làm rõ tình huống, tốt nhất vẫn là đừng hành động thiếu suy nghĩ. Cậu ngẩng đầu nhìn trời, nhanh chóng chớp mắt, thử ép nước mắt trở về. Nhưng mà biểu tình này lại bị Mạnh Trường Dạ hiểu lầm là kiêu căng, phủi tay lại là một cái tát, âm thanh lạnh lùng nói, “Còn thất thần làm gì, nhanh chóng lên ngựa! Nếu không thì lão tử xỏ cọng dây thừng trên lưng ngươi, kéo ngươi đi.”



“Tướng quân, vô nghĩa với hắn làm gì? Trực tiếp trói người lại dùng ngựa kéo!” Một phó tướng tính tình bạo liệt hô lớn.



Hai bên má Hữu Xu đều sưng lên, lúc này thật sự nhịn không nổi, mắt lệ rưng rưng nhìn chủ tử, nức nở nói, “Đến tột cùng ta làm sai cái gì, ngươi nói đàng hoàng với ta không được sao? Ngươi nói ta liền nghe, tuyệt đối sẽ không tái phạm.”



Sao mới giây lát liền thay đổi tính tình? Lời này nói quá nhu thuận rồi! Mạnh Trường Dạ cảm thấy kinh ngạc, lại nhìn ánh mắt cậu, không khỏi ngẩn người. Nói thành thật thì, tướng mạo Thuần đế vốn là kiểu hắn thích nhất, lúc mỉm cười lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, có thể khiến tim người nhìn tan ra. Nhưng hỏng là hỏng ở ánh mắt gã, tròng trắng mắt che kín tơ máu, con ngươi vẩn đục không chịu nổi, bên trong tràn ngập những tình cảm dơ bẩn nhất thế gian như tàn bạo, ích kỷ, dục vọng, tính kế, khảm trên gương mặt tú lệ này giống như đóa hoa xinh đẹp phun ra nhụy hoa tanh hôi hư thối, làm người ta buồn nôn.



Nhưng mà hiện tại, ánh mắt này tựa như đặt trong nước suối trong vắt tẩy rửa, tròng mắt thuần trắng, con ngươi thật đen, sáng lấp lánh mà thấm ánh lệ, cực kỳ xinh đẹp, cũng cực kỳ sạch sẽ. Nhìn cậu hiện tại, lại nghĩ đến Thuần đế ngu ngốc vô đạo trước kia, Mạnh Trường Dạ lại sinh ra ảo giác đây hoàn toàn là hai người.



Nhưng hắn thực nhanh liền thoát khỏi ma lực của ánh mắt này, đưa tay lại muốn tát qua một bàn tay, cuối cùng lại không biết sao không đành, không nhẹ không nặng vỗ ót cậu, mắng, “Ngươi làm sai cái gì còn không tự biết à? Mẹ nó, nếu không phải ngươi giết hại dân chúng, lạm sát trung lương, lão tử cũng sẽ không tạo phản! Còn không mau lên ngựa! Nếu chậm trễ hành trình, lão tử tự tay đánh gãy chân chó của ngươi!”



Hai mắt Hữu Xu lóe lên, muốn tỉ mỉ suy ngẫm lời này, lại thấy một nam tử mặt trắng không râu tiến lên xin tha, “Tướng quân bớt giận, năm Hoàng Thượng bảy tuổi từ trên lưng ngựa té xuống, sau đó liền không chạm tới ngựa nữa. Hắn thật sự không biết cưỡi, nô tài mang hắn theo được không?”



“Không nói sớm, lãng phí thời gian của lão tử!” Mạnh Trường Dạ trừng mắt nhìn nam tử một cái, sau đó lật người lên ngựa, vút roi mà đi.



Hữu Xu nhìn ra nam tử là một thái giám, vả lại dường như cũng không có ác ý với mình, liền đi lên yên ngựa dưới sự nâng đỡ của hắn. Kỳ thật cậu biết cưỡi ngựa, nhưng trước khi chưa làm rõ ràng tình huống, vẫn là lấy tĩnh chế động là tốt nhất. Nam tử chờ cậu ngồi vững vàng sau đó cũng nhảy lên lưng ngựa, vòng lấy cậu, nhẹ nhàng kéo dây cương. Con ngựa nâng chân bắt đầu chạy, đầu tiên là rất chậm, sau đó càng lúc càng nhanh. Hai ngàn tinh nhuệ vây hai người vào giữa, cam đoan dù bọn họ mọc thêm cánh cũng không bay ra ngoài được.



Gió lạnh quét trên mặt tựa như đao cắt, khiến Hữu Xu hơi có chút ăn không tiêu. Cậu nghiêng đầu, thăm dò nói nhỏ, “Ngày sau chúng ta làm thế nào?” Vấn đề này đã đủ để lấy được hết những tin tức cậu muốn, hơn nữa cậu dám khẳng định nam tử này với mình hẳn là quan hệ chủ tớ.



Nam tử quả nhiên kề bên lỗ tai nói, “Hoàng Thượng, tuy rằng ngài dùng tàng bảo đồ đổi lại được tánh mạng, nhưng Hổ Uy tướng quân là một nhân vật hung ác, trời mới biết hắn có thể qua sông đoạn cầu, giết người diệt khẩu hay không. Theo nô tài thấy, chúng ta vẫn là tìm một cơ hội giữa đường chạy thoát đi. Thứ sử Biện Châu là tâm phúc của tiên hoàng, cũng nhìn ngài lớn lên, hẳn là sẽ thu nhận ngài. Nói như thế nào đi nữa ngài cũng là họ Cơ, là chân long huyết mạch, những phiên vương đó muốn xưng đế, người khác còn không nhận đâu! Ngài đến Biện Châu, Biện Châu chính là một Tấn quốc khác, đến lúc đó chúng ta lại thương lượng việc phục quốc.”



Hữu Xu vừa không gật đầu cũng không lắc đầu, nhìn bóng dáng chủ tử nhanh như điện chớp ở phía xa, trong lòng suy nghĩ như nước. Cậu xem như hiểu rõ, hiện tại mình họ Cơ, có phải tên Hữu Xu không thì tạm thời chưa biết, là quân chủ mất nước của Tấn quốc; mà chủ tử là Hổ Uy tướng quân, dẫn binh lật đổ thống trị của Tấn quốc, bắt mình làm tù binh. Để bảo mệnh, mình liền lấy bảo tàng hoàng tộc làm giao dịch, lúc này mới đổi được an ổn nhất thời. Từ biểu tình và lời nói của chủ tử và các tướng sĩ cậu lại suy đoán, mình hẳn là một bạo quân, trách nhiệm mất nước quy kết hết mười phần do mình mê muội vô đạo.




Lưu Truyền Sơn phun một ngụm, bưng bát lên khò khè uống hết cháo, đến mã lều dẫn ngựa. Thuần đế được thái giám nâng đỡ đứng lên, đi đến một bên yên lặng ấn xoa lồng ngực quặn đau không thôi, giận dỗi không chịu ăn sáng. Người khác cũng không phản ứng gã, chỉ lo đem một chút cháo cuối cùng lùa vào trong bát, chia chác sạch sẽ.



Lúc sắp xuất phát, Thuần đế sợ hãi con ngựa thân cao mã đại, bất luận như thế nào cũng không muốn đi lên, khiến cho mọi người tức giận trong lòng. Mạnh Trường Dạ vốn không phải người tốt, vung trường tiên lên cuốn gã đến lưng ngựa của mình, dùng thừng da trâu trói gô, nằm úp sấp đặt ở sau mông, gắt gao cột cùng một chỗ với yên ngựa, liền xuất phát.



Đáng thương Thuần đế đầu chúc xuống, chân chổng lên, ngũ tạng lục phủ bị con ngựa xốc mà lệch vị trí, không chạy bao xa liền ọc ọc ọe ọe phun ra. Thứ gã phun ra là chất lỏng đen như mực, cách thật xa cũng có thể ngửi thấy mùi tanh tưởi kia, đừng nói hai ngàn tinh nhuệ không thể chịu đựng được, dù là chiến mã được huấn luyện nghiêm chỉnh cũng đều nâng móng trước lên, xôn xao bất an.



Mạnh Trường Dạ cách gã gần nhất, bị hại cũng sâu nhất, hận không thể cắt bỏ mũi mình mới tốt. Nhịn được hai dặm, mắt thấy phía trước xuất hiện một con sông nhỏ, hắn lập tức xuống ngựa, đem người mở trói sau đó xách đến bờ sông, ấn đầu gã vào trong nước, hung ác nói, “Nương, đến tột cùng là ngươi ăn phân hay là uống phân người vậy, đã vậy còn quá thối! Ngươi hết sức tẩy rửa cho lão tử, không rửa sạch sẽ, lão tử sai người lột da ngươi ra rửa!”



Thuần đế vốn bởi vì nôn mửa mà xuất hiện tình huống khó hô hấp, lại bị ấn vào trong nước, lại ngưng thở, đã hôn mê. Hữu Xu mơ hồ chuyển tỉnh, theo bản năng mà hớp vài ngụm nước sông, sau đó liều mạng giãy dụa.



Mạnh Trường Dạ không có ý muốn làm cậu chết chìm, lập tức kéo búi tóc sau đầu cậu, nhấc cậu lên, lại đột nhiên đối diện một đôi mắt đen trắng rõ ràng, nước mắt lưng tròng.



“Ta, ta lại làm sai cái gì? Ngươi không thể nói đàng hoàng sao? Nhất định phải tra tấn ta như vậy!” Hữu Xu xưa nay được chủ tử nâng trong lòng bàn tay thực sự có chút chịu không nổi, bĩu môi liền bật khóc. Tiếng cậu khóc hoàn toàn khác biệt với Thuần đế, người sau là kéo cổ họng gào khóc, cậu lại là mang đầy bụng ủy khuất, lúc thì thấp giọng hừ hai tiếng, lúc lại run vai nghẹn ngào, ngẫu nhiên còn nấc một cái, nghe buồn cười, nhìn đáng thương.



Trái tim lạnh cứng của Mạnh Trường Dạ bất tri bất giác liền mềm nhũn. Hắn buông búi tóc sau đầu cậu ra, sửa thành vuốt ve, thăm dò nói, “Trước đó xảy ra chuyện gì ngươi còn nhớ rõ không?”



Lúc này Hữu Xu mới phát hiện mình chẳng hiểu tại sao mà đi tới bên một bờ sông nhỏ. Cậu lập tức lau nước mắt, đứng lên đưa mắt nhìn xung quanh, hoảng hốt nói, “Ta không phải đang ngủ sao? Ngươi thừa dịp ta ngủ liền đưa ta đến đây à?”



Chỉ dựa vào dị trạng một lần hai lần, Mạnh Trường Dạ vẫn không thể xác định suy đoán của mình, cho nên cũng không nói ra, gật đầu nói, “Là ta đưa ngươi đến đây, chúng ta vội vã chạy đi, không chậm trễ được. Ngươi nhanh nhanh rửa mặt, lập tức phải lên đường.”



Hữu Xu vô tâm vô phế đã quen, quay đầu liền quên sạch sẽ chuyện chủ tử dùng sức ấn đầu mình vào trong nước gần như muốn chết đuối, cúi xuống rửa mặt. Ngửi thấy mùi tanh tưởi dính trên tóc, cậu không khỏi nôn ra một trận, thấy một bụi thất lý hương mọc bên đường, vội vàng hái lá chà nát, bôi nước lên tóc, chà chà nhiều lần, mùi vị cuối cùng cũng dần dần nhạt đi.



“Sao ta lại thối như vậy?” Cậu theo thói quen kéo tay áo chủ tử.



Mạnh Trường Dạ nhướn mày nhìn đầu ngón tay xanh nhạt của cậu, rốt cuộc không tránh ra, trêu đùa nói, “Ngươi ngủ quá say, không cẩn thận từ trên ngựa rơi vào trong hố phân.”



Hữu Xu: “…” Quả nhiên một đời còn xui xẻo hơn một đời.