[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Chương 117 :

Ngày đăng: 12:11 30/04/20


Hữu Xu đương nhiên biết xung quanh có rất nhiều người đang theo dõi mình, vừa vào thành liền dùng phương pháp súc địa thành thốn, hai ba bước tới cửa Thành vương phủ. Những mật thám đó thật vất vả đợi được quỷ y, đang muốn tới gần, chỉ thấy bóng dáng cậu bỗng nhiên trở nên mờ mịt như sương, giống như tùy thời sẽ biến mất, lại tập trung nhìn vào, quả thực biến mất.



Thật là lợi hại thần thông! Người này vừa không thể mượn sức, nhưng cũng trăm triệu lần không thể đắc tội. Nếu cậu ta muốn giết ai, sợ là chỉ cần động một ý niệm trong đầu. Các vị mật thám đã nghĩ sẵn trong đầu, liền đưa tin tức ra bên ngoài.



Hữu Xu bước trên bậc thang, đang muốn chắp tay với thị vệ trông cửa, hai người đã kinh sợ khom lưng xuống, dẫn dắt nói, “Quỷ y đại nhân, mời ngài vào.” Nhớ lúc trước bọn họ còn xem vị thần tiên này thành thám tử mà đuổi hơn phân nửa con phố, hiện tại lại nhìn, quả nhiên là người không biết không sợ. Nếu đại nhân có ý so đo, mộ phần bọn họ chỉ sợ cũng đã dài cỏ.



Lần đầu tiên Hữu Xu bước vào Thành vương phủ, nhưng cũng không có tâm tình thưởng thức phong cảnh, nhìn thấy chủ tử đứng ở ngoài cửa đợi chờ mình, lập tức tiến lên đỡ, “Vương gia, sao ngươi lại đi ra? Tuyết sắp rơi, bên ngoài lạnh lẽo.” Vừa nói vừa buộc chặt vạt áo thoáng buông lỏng của hắn, lại sờ sờ độ dày áo khoác, ngôn hành cử chỉ một chút cũng không thấy ngại.



Thành vương giống như được cậu chiếu cố quen, cũng nâng cằm lên mở hai tay ra, tùy ý cậu đùa nghịch, khóe mắt đuôi mày tràn đầy vui sướng gặp lại. Hai người cùng nhau trở lại noãn các, Trương Quý đã chuẩn bị trà bánh, tất cung tất kính mời quỷ y đại nhân ngồi xuống.



“Lần tới muốn đi, trước tiên nói cho ta biết.” Thành vương cởi áo khoác, đem tay lạnh như băng đặt trên ấm lô sưởi ấm. Hữu Xu tự động nắm chặt lấy nó, nhét vào trong lồng ngực ấm áp của mình.



Vừa rồi cũng đã đảo khách thành chủ, hiện tại lại là tình huống gì? Mượn danh chiếu cố đi đùa giỡn à? Chỗ nào có người cường ngạnh kéo tay người khác, lại kéo vạt áo mình ra, dán lên ngực? Nếu đổi thành một nam một nữ, hình ảnh kia cũng quá dâm loạn… Trương Quý lòng đầy hoảng sợ, rồi lại không dám lên tiếng.



Thành vương cũng thực kinh ngạc, gò má xưa nay tái nhợt nhanh chóng nhiễm màu đỏ ửng, vốn định rút tay ra, lại không cẩn thận đụng đến một điểm nho nhỏ nhô lên, lại nghe thiếu niên tựa như mèo con hừ nhẹ, không khỏi ngồi cứng còng tại chỗ.



Hữu Xu lại tựa như không có chuyện gì, bàn tay kia ủ ấm lại đổi một tay khác, vả lại cực kỳ tự giác mà nhích ghế đến vị trí cách chủ tử gần nhất, ngồi đùi dán đùi với hắn xong, lúc này mới thấp giọng mở miệng, “Lần tới không đi, ta phải trông ngươi. Ngươi không phải nhiễm bệnh, mà là trúng chú thuật. Trách ta làm việc không đủ cẩn thận, lại đem tên tuổi ‘quỷ y’ truyền ra trước, nếu truyền vào tai người hạ chú, bọn họ khó tránh khỏi sẽ có dị động.”



Trương Quý sợ tới mức hồn phi phách tán, chỗ nào còn có tâm tư so đo hành vi quỷ y khinh bạc chủ tử nhà mình, hận không thể quỳ xuống với cậu gọi cứu mạng.



Lòng bàn tay Thành vương dán trong lồng ngực trơn nhẵn của thiếu niên trở nên càng ngày càng nóng bỏng, chỗ nào còn có tâm tư nghĩ cái khác, bộ dạng giống như gió thổi không động. Đợi thiếu niên ôm lấy bả vai hắn, dùng giọng điệu dỗ con nít nói “đừng sợ, có ta ở đây” mới miễn cưỡng hoàn hồn, hỏi, “Bằng năng lực của ngươi, đừng nói Thương Châu phủ nho nhỏ, dù là kinh thành cũng khó có thể dung chứa. Nếu ngươi có chút tâm, có thể vào cung diện thánh, làm một quốc sư, vì sao cứ phải làm thủ y vương phủ của ta? Ngươi muốn có được cái gì?”



“Ta muốn có được ngươi.” Hữu Xu là một người thẳng tính, nói chuyện chưa bao giờ quanh co lòng vòng.



Biểu tình Thành vương trở nên vô cùng cổ quái, Trương Quý đã lạnh run mà quỳ xuống. Trăm triệu lần không ngờ được, quỷ y đại nhân lại là yêu đạo như vậy, chỉ vì coi trọng mỹ mạo của vương gia mới có thể chủ động tìm tới cửa, nếu vương gia không đáp ứng, cậu ta sẽ cưỡng ép đi? Vương gia có thể phản kháng sao? Đặt thực lực của hai người cùng nhau mà xem, Trương Quý tuyệt vọng phát hiện, chủ tử nhà mình lại thành thịt cá trên thớt, chỉ có thể tùy ý yêu đạo này xâm lược.



Thành vương cũng không rút cái tay dán trong ngực thiếu niên ra, tiếp tục hỏi, “Ngươi thích ta à?”



“Đó là đương nhiên.” Hữu Xu càng thêm ghé sát vào, vừa gật đầu vừa chớp đôi mắt to chân thành của mình.



Thành vương không giống Trương Quý, nghĩ thiếu niên rất xấu xa, hoàn toàn ngược lại, tâm tư đối phương chỉ sợ càng sạch sẽ rõ ràng hơn so với bất luận kẻ nào. Nhưng vấn đề là, đến tột cùng cậu ấy thích mình ở điểm nào? Luôn cảm thấy tình cảm giữa bọn họ dường như tới quá nhanh, trong lòng luôn có loại cảm giác sợ hãi cầm không được bắt không tốn sức. Hắn nghĩ như vậy, cũng cứ hỏi như vậy.



Hữu Xu há mồm đáp, “Thích ngươi hàng to xài tốt.” Dứt lời mới kịp phản ứng, vội vàng che miệng.



Đời trước cậu thường thường bị tên hán tử thô tục Mạnh Trường Dạ đặt ở trên giường đùa nghịch, giống như không biết mệt mỏi mà hỏi ngươi có thích ta hay không, thích ta điểm nào vân vân. Nếu Hữu Xu trả lời quá đứng đắn, hoặc hơi chậm một chút, nhất định sẽ bị trừng trị thực thảm, dần dà liền thông minh, vừa hỏi lập tức vội vàng đáp, “Thích ngươi hàng to xài tốt, mau vào.” Lúc này Mạnh Trường Dạ mới cười ha ha, sau đó kêu rên phát tiết ra.




“Nương của ta ơi, đây là sao vậy? Muốn nổ à?”



“Đại nhân, con ta làm sao vậy? Có chuyện gì hay không?”



Hữu Xu bình chân như vại phân phó, “Nâng một cái vại đến, phải là vại lớn ủ rượu. Cách lúc phát tác còn có chốc lát, cứ chờ xem.”



Vương phu nhân vội vàng sai người đi tìm vại lớn, người vây xem cũng sôi nổi hỗ trợ nghĩ biện pháp, không quá nửa khắc đồng hồ liền từ rìa phố lăn đến một cái vại, đủ để đựng được ba bốn người thành niên. Hữu Xu vẽ một pháp trận giam cầm ở đáy vại, lại phân phó tôi tớ Vương gia dốc ngược Vương công tử phía trên cái vại, cuối cùng khoanh tay chờ đợi.



Mấy trăm ánh mắt tại hiện trường đều sáng ngời hữu thần nhìn chằm chằm Vương công tử giống như dựng phụ chờ sinh, lại khiến Hữu Xu khó hiểu nhớ tới một câu: thời khắc chứng kiến kỳ tích đã đến. Quả nhiên chớp mắt sau, Vương công tử liền hé miệng, phát ra tiếng nôn khan, ngay sau đó có một đám vật còn sống lớn bằng tú cầu dọc theo dạ dày hắn tràn tới yết hầu, từ trong kẽ răng rơi xuống đáy vại, phát ra tiếng vang xèo xèo.



“Trong bụng hắn có cái gì!”



“Là cái gì? Nghe tiếng kêu như là con chuột?”



“A a a a! Là người! Sao lại có người sống ở trong bụng công tử?” Một gia đinh đứng gần nhất thiếu chút nữa bị dọa điên. Chỉ thấy rơi xuống đáy vại không phải là động vật, cũng không phải sâu, mà là một người nhỏ xíu tứ chi khô gầy, bụng lại vô cùng vô cùng lớn. Miệng nó đầy răng nhọn, làn da nhăn nheo, ánh mắt đỏ rực lồi ra, đang vừa đi vừa nhảy lên trên, lại giống như bị lực lượng gì đó ngăn chặn, mỗi khi nhảy đến giữa không trung liền nện xuống đáy hang, phát ra tiếng xương cốt gãy răng rắc.



Phun ra một con không tính, Vương công tử lại phun ra con thứ hai, con thứ ba, thứ tư, sau đó òng ọc một trận, lại phun ra môt đám rậm rạp, theo đó mà đến chính là một mùi hôi thối cực kỳ nồng đậm, còn có tiéng xèo xèo làm người ta sởn tóc gáy từ trong vại không ngừng truyền ra.



Thành vương kiên quyết không chịu đi đã mặt mày xanh xao, may mà Hữu Xu chuyển dời chú thuật lên thế tâm phù, nếu không hiện tại hắn nhất định sẽ phát bệnh. Trương Quý muốn nôn không nôn, chỉ đành lấy khăn thơm ra bịt mũi, ngay cả thân nương của Vương công tử cũng có chút chịu không nổi, đang nằm úp sấp trên vai nha hoàn, miễn cho xụi lơ tại chỗ. Bà ta nào có thể nghĩ đến trong bụng nhi tử lại cất giấu nhiều yêu quái như vậy, một vại lớn luôn! Cả trăm cả ngàn con! Đến tột cùng chúng nó tới từ chỗ nào? Có thể tiến vào cơ thể người khác hay không?



Nghĩ vậy, mọi người sôi nổi sinh ra suy nghĩ chạy trốn, rồi sau khi thoáng nhìn quỷ y đại nhân vân đạm phong khinh thì lại ổn định tâm thần, cực kỳ kiên cường mà ở lại xem náo nhiệt.



Chu Diệu Âm cũng sợ quá mức, rồi dưới lòng hiếu kỳ điều khiển mà từng bước một tới gần cái vại lớn, muốn xem rõ ràng minh bạch. Nàng mơ hồ suy đoán, đồ án Tống chưởng quỹ vẽ ở đáy vại trước đó hẳn là có huyền cơ khác, chính bởi vì cái đó, những con người bé xíu kia mới không có biện pháp trốn ra. Nhưng trong bụng người làm sao có thể giấu người, cũng không phải ký sinh trùng! Nàng kéo tóc, cảm giác mình sắp điên rồi.



Vương công tử còn đang nôn mửa, mỗi khi phun ra một con, khí sắc liền tốt hơn một phần, nôn hai khắc bụng mới hoàn toàn xẹp xuống, thân thể vốn gầy như que củi lại nở nang một chút, làn da xanh tím cũng biến thành màu vàng như nến tương đối bình thường.



“Con ta khỏi rồi! Nó khỏi rồi!” Vương phu nhân vui quá mà khóc, ngay sau đó lại sợ hãi không thôi mà hỏi, “Đại nhân, đây là thứ gì? Sao lại tiến vào trong bụng con ta?”



“Là người sao?” Chu Diệu Âm run giọng bổ sung.



Hữu Xu thản nhiên mở miệng, “Không phải người, quỷ chết đói mà thôi.”



Hiện trường vắng lặng một chớp mắt liền nổ tung, người nhát gan đã quay đầu chạy, tặng kèm một chuỗi tiếng thét chói tai thê lương, người lớn gan còn đang rướn mủi chân nhìn vào trong vại, biểu tình càng thêm cuồng nhiệt. Không hổ là quỷ y đại nhân, mỗi lần ra tay đều không giống bình thường!