[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Chương 148 :

Ngày đăng: 12:12 30/04/20


Nhân vật có lực ảnh hưởng nhất đế quốc là ai? Một năm trước tên của bốn đại nguyên soái và hoàng đế đứng đầu bảng, hiện tại lại bị ba chữ “Tống Hữu Xu” đặt ở phía dưới. Mỗi một lợi thế cậu tung ra đều đủ để thay đổi thế giới, mà loại thay đổi này không phải tất cả mọi người đều vui lòng nhìn thấy.



Hôm nay là sinh nhật Lâm Đức Hải, để ăn mừng, cũng để củng cố địa vị Lâm gia, y tổ chức tiệc tối long trọng ở nhà tổ Lâm gia. Năm đại thế gia đều nhận được thiệp mời, đến lúc tiệc tối bắt đầu lại chỉ có mấy trăm khách khứa đến đúng giờ.



Nhìn thấy đại sảnh trống trải, tình cảnh lạnh lẽo, sắc mặt Lâm Đức Hải hết sức khó coi. Nếu không muốn đến, trước tiên từ chối là được, vì sao rõ ràng đáp ứng muốn tới lại leo cây ở một khắc cuối cùng? Đây là đang đánh vào thể diện Lâm gia, đồng thời cũng đang đánh vào thể diện gia chủ. Không biết gia chủ sẽ là phản ứng gì.



Nghĩ như vậy, Lâm Đức Hải nhìn về phía thiếu niên ở khu ăn uống. Bên cạnh cậu vây đầy người, những người này bởi vì hành động điên cuồng báo thù mà được dân chúng đặt cho danh hiệu —— quân đoàn Cuồng Khuyển. Những người khác tới hay không không hề gì, chỉ cần bọn họ đến là được. Nhìn thấy Cơ tướng quân luôn muốn chen vào ngồi ở bên cạnh gia chủ, lại mỗi một lần đều bị đẩy ra, khí giận đầy lòng Lâm Đức Hải đều trở thành hư không.



Trong trời đêm nở rộ từng đám từng đám khói lửa, điểm sáng đủ mọi màu sắc chiếu trên vách tường có vẻ phá lệ xinh đẹp. Mọi người dời bước đến đình viện ngẩng đầu thưởng thức, cũng không bị khách khứa thất hẹn quấy nhiễu tâm tình. Hữu Xu bị một đám người vây vào giữa, đang muốn tìm kiếm bóng dáng chủ tử, chỉ thấy một quả cầu sáng thật lớn xông lên không trung, ầm ầm vỡ ra, phát ra điểm sáng màu lục rậm rạp.



“Đóa pháo hoa này là tráng lệ nhất!” Có một vị nữ tân khách cười hì hì tán thưởng, giây tiếp theo lại sợ ngây người. Chỉ thấy những điểm sáng đó đều không phải là đốm lửa, mà là vật còn sống biết bay, chúng nó đầu tiên là tụ thành một đám, sau đó tản ra bốn phía, trên không trung hình thành một hình cung sáng rực, nhìn qua còn huyễn lệ hơn cực quang.



“Không tốt, đó là sa ma! Mọi người mau trở lại phòng đóng chặt cửa sổ!” Cơ Trường Dạ lớn tiếng cảnh cáo.



“Không có khả năng! Thủ đô tinh sao lại xuất hiện sa ma?” Các tân khách không thể tin được, nhưng khi những điểm sáng tản mát ra màu xanh lục đó càng bay càng gần, bọn họ mới không thể không tiếp thu hiện thực làm người ta tuyệt vọng này. Sa ma là trùng thú có thể tích nhỏ nhất, lại có đầy đủ lực phá hoại cường đại nhất. Ngoài thân chúng nó bao trùm giáp xác còn cứng rắn hơn siêu hợp kim, dung dịch trong cơ thể hàm chứa kịch độc, có thể hòa tan thép tấm, càng đáng sợ chính là sức ăn của chúng nó rất lớn, vả lại luôn kết thành đàn xuất hiện, nơi đi qua một mảnh đất chết.



Thực đơn của chúng nó rất rộng, kim loại, nhựa, thực vật, động vật, con người, hòn đá, gần như cái gì cũng ăn, dịch dạ dày có tính ăn mòn còn mạnh hơn axit có thể đem mấy thứ này tiêu hóa thành hạt cát loại ra bên ngoài cơ thể, tên gọi của sa ma cũng bởi vậy mà ra.



Cơ Trường Dạ từng thấy tận mắt một tinh cầu bị sa ma gặm cắn thành hoang mạc sau đó phân liệt thành tiểu hành tinh, chúng nó vừa ăn vừa sinh sôi nẩy nở, ngắn ngủn hai giờ là có thể đem chủng đàn mở rộng bốn năm lần, công chiếm một tinh cầu thường thường chỉ cần sáu bảy ngày, tính nguy hại xếp ở hạng nhất bảng trùng thú. Ai cũng không ngờ sẽ gặp gỡ đàn sa ma trong trùng thú triều, kiến nhiều cắn chết voi, chúng nó chen chúc tới, trong khoảnh khắc có thể nuốt sạch một hạm đội.



Bởi vì thể tích quá nhỏ, đạn pháo và cơ giáp căn bản không đối phó được chúng nó, chỉ có một loại khoáng thạch tên là RH13 có thể khắc chế. Nhưng đó cũng là uống rượu độc giải khát, bởi vì RH13 có tính phóng xạ rất mạnh, năm gram RH13 đủ để ô nhiễm vài thành thị thật lớn, nhân loại và động thực vật bị nó chiếu xạ đến sẽ suy kiệt mà chết, đất đai cũng phải trải qua hai ba trăm năm tinh lọc mới có thể khôi phục nguyên trạng.



Nói ngắn gọn, một khi khu nào đó xuất hiện sa ma, như vậy khu đó đã định trước sẽ biến thành tòa thành tử vong. Cơ Trường Dạ không khó tưởng tượng, để phòng ngừa sa ma tiếp tục khuếch tán, quân bộ nhất định sẽ thả RH13 ở trên không nhà tổ Lâm gia, tất cả mọi người nơi này đều sẽ chết.



Mà phạm vi mấy ngàn km ngoài nhà tổ Lâm gia đều thuộc về khu công nghiệp nặng Lâm gia, chuyên sản xuất đạn pháo và cơ giáp, bất luận những sa ma đó là ai mang đến, mục đích của bọn họ đều là vì phá hủy Lâm gia, phá hủy Hữu Xu, phá hủy cả những tùy tùng của cậu. Khó trách năm đại thế gia cự tuyệt không tham dự tiệc tối, đây là sát cục bọn họ đã sớm an bài tốt. Lá bài chưa lật của Hữu Xu từng lá mở ra, bọn họ cũng liền từng chút làm sâu sắc ác niệm, cho đến hiện tại bất kể cái giá nào cũng muốn khiến cậu chết không có chỗ chôn.



Cơ Trường Dạ suy nghĩ rất nhiều, lại chỉ là trong nháy mắt, nhìn thấy một đám sa ma nhằm về phía thiếu niên yêu dấu, lập tức chạy như điên qua. Tân khách đã sớm thét chói tai chạy về đại sảnh, đóng chặt cửa sổ, lại biết đó bất quá là phí công mà thôi. Chỉ cần một chút nước bọt axit, sa ma có thể khiến mấy vật kiến trúc đó biến thành một đống bùn cát.



Những quân nhân còn lại sôi nổi hoàn hồn, triệu hồi ra cơ giáp của mỗi người, chuẩn bị mang tân khách thoát đi. Nhưng cơ giáp dù sao cũng là vũ khí, chứa khách vô cùng hữu hạn, chỉ mấy trăm vị tân khách cũng không mang đi được, huống chi dân chúng phạm vi mấy ngàn km. Lần này thật sự là chạy trời không khỏi nắng.



Trong lúc hỗn loạn, Hữu Xu bỏ tay Lưu Côn Ngô ra chạy tới chỗ chủ tử, đồng thời dán một lá bùa hộ mệnh cho mình. Những điểm sáng xanh vốn vọt tới chỗ cậu như thủy triều bỗng nhiên phân tán, hình thành một vòng chân không xung quanh cậu, giống như bị một vách tường vô hình cách ly. Mà tùy tùng của cậu cũng bởi vì bùa hộ mệnh khắc trên nhẫn, mà chưa bị sa ma công kích. Nhóm khách khứa nấp ở trong nhà lộ ra biểu tình không dám tin, trong lòng mơ hồ dâng lên khát vọng cầu sinh.
Cơ Trường Dạ đầu tiên là hơi hơi sửng sốt, sau đó cười rộ lên, không thể chờ đợi được mà đi lên xe bay, cùng quốc vương đại nhân triển khai giường chiến. Cùng lúc đó, Cơ lão gia tử mấy trăm năm không làm mới trang web yên lặng gửi đi một cái biểu tình hoạt hình quỳ bàn đinh, nản lòng nói, “Hôn sự của hai người ta đồng ý. Ta xin lỗi vì hành động lúc trước, hãy đối xử tốt với Trường Dạ, hắn rất yêu cậu.”



Không ai đáp lại ông ta, làm một gia chủ bị bức ẩn lui, lời ông ta nói đã sớm mất đi phân lượng, tương lai là thiên hạ của người trẻ tuổi.



Lời cuối truyện:



Hai ngàn năm sau, tổng bộ công ty giải trí tinh võng, rất nhiều thanh niên tuấn mỹ đang ngồi ở ghế dài ngoài hành lang chờ đợi.



Một thiếu niên ngồi cuối cùng dường như có chút khẩn trương, chốc lát mở trí não lật xem kịch bản, chốc lát ngẩng đầu thì thào tự nói. Người đại diện của cậu an ủi, “Thả lỏng chút, diễn ra bản thân là được. Tống gia chủ trong truyền thuyết vốn chính là một người đơn giản thuần túy, giống như cậu vậy.”



“Sao em có thể so với cậu ấy? Nghe nói cấp bậc dị năng và tinh thần lực càng cao, thọ mệnh sẽ càng dài, dung mạo cũng càng trẻ tuổi. Cơ tướng quân sống đến tám trăm tuổi đã rất lợi hại, cậu ấy lại vẫn lấy bộ dạng thiếu niên sống đến chín trăm tuổi. Anh nói xem cậu ấy là cấp bậc gì? Em thật sự không cách nào nghiền ngẫm được tâm thái của cậu ấy, đơn thuần mà lại tinh quái, nhìn như bình dị gần gũi, kì thực cao cao tại thượng, có đôi khi tà tính có đôi khi thiện lương, trời ạ, đây là cái thiết lập gì vậy? Đầu óc em sắp nhão rồi.”



“Cậu chỉ cần đem mình trở thành một vị thần bước lầm đến nhân gian tùy ý dạo chơi là được. Tống gia chủ được khen là một nửa thần, tâm thái cậu ấy phân tách giữa người đứng xem và chúa tể, cậu suy nghĩ theo phương hướng này hơn phân nửa là không thành vấn đề.” Người đại diện dứt khoát làm rất nhiều bài giảng.



“«Quốc vương trọng sinh ký» là cuộc đời chân thật của cậu ấy hả? Cậu ấy thật sự là thần thức tỉnh từ viễn cổ ư? Vậy hiện tại cậu ấy ở nơi nào? Hoàng thất tìm rất nhiều năm cũng không tìm được tinh cầu nguyên thủy trong sách ghi lại, càng không tìm được mộ huyệt cậu ấy. Cậu ấy mang theo quan tài thủy tinh của Cơ tướng quân biến mất, không chừng hiện tại đang ngủ say giống lúc trước khi bị Cơ tướng quân tìm thấy, chỉ chờ người kia đi đánh thức cậu ấy. Trời ạ, em thật muốn đi học khảo cổ, em muốn tìm được Tống gia chủ sau đó ôm đùi vàng của cậu ấy.” Thiếu niên vẻ mặt hướng tới.



“Hẳn là thật, dù sao cũng là bản thảo tìm được từ Phàn gia, bút tích thuộc về Phàn Triệu tướng quân, hắn chính là bạn thân của Cơ tướng quân và Tống gia chủ.” Người đại diện cũng có chút cảm xúc mênh mông, cũng rất nhanh bình phục lại, “Cậu vẫn là thành thành thật thật diễn đi. Chỉ cần được bất luận một nhân vật nào trong kỳ đầu tiên, cậu nhất định sẽ hot khắp tinh hệ, nếu biểu hiện tốt còn có thể tranh thủ biểu diễn kỳ thứ hai và kỳ thứ ba. Nguyên tác phấn khích như vậy, chỉ cần đạo diễn có thể làm ra một phần mười nguyên tác liền không lo phòng bán vé.”



“Đúng vậy đúng vậy, nguyên tác rất phấn khích! Hiện tại có thiệt nhiều đồng nhân văn, em cũng viết một bộ. Anh xem.” Thiếu niên lấy ra một phần bản thảo.



“Cơ tướng quân bị tôi dẫn tới nơi khác, trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối không cách nào trở về. Tôi từng bước một đi đến trước quan tài thủy tinh, ngưng mắt nhìn quốc vương của tôi, thần của tôi. Tôi muốn hôn tỉnh cậu ấy…” Người đại diện chỉ đọc vài câu liền chịu không nổi, cọ da gà trên cánh tay, cười mắng, “Đem cái mặt của cạu nhập vào nhân vật bá đạo công, tôi cảm thấy thật khiếp. Ngoan, đừng đạp hư Tống gia chủ nữa, cậu ấy không phải mấy người phàm các cậu có thể mơ ước đâu.”



Khi nói chuyện, một nam tử thân hình cao lớn bước nhanh đi vào phòng họp, diện mạo tuấn mỹ vô trù hoàn toàn kế tục tổ tiên Cơ tướng quân. Nếu không phải Cơ tướng quân đã sớm mất, hai người đứng chung một chỗ rất giống song sinh. Người đại diện che miệng giới thiệu, “Hắn là con cả Cơ gia, tên cũng là Cơ Trường Dạ, nghe nói bộ dạng rất giống Cơ tướng quân mới noi theo tên của tướng quân. Khi hắn còn bé bị RH13 chiếu xạ qua, không cách nào thức tỉnh dị năng, thể chất cũng rất kém cỏi, cho nên mới lựa chọn kinh thương. Đừng nhìn hắn cả ngày cười tủm tỉm, giống như thực ôn nhu, lại không phải là nhân vật dễ chọc đâu. Bây giờ hắn là người sản xuất «quốc vương trọng sinh ký», nếu cậu trúng cử đắc tội ai cũng không thể đắc tội hắn.”



“Được, em biết. Giai Thư anh yên tâm, em rất ngoan.” Thiếu niên nói nói ánh mắt liền thẳng tắp, người đại diện theo tầm mắt cậu quay đầu nhìn lại, liền thấy một thiếu niên thân mặc tây trang màu xám bạc đang từ từ đi tới, trước ngực cắm một đóa bỉ ngạn hoa nở rộ, trong đôi mắt vừa đen vừa sáng tràn đầy mê man và tò mò, giống như đứa nhỏ lạc đường, lại giống như vị thần bước lầm đến nhân gian. Chẳng sợ đứng ở trong đại sảnh công ty giải trí tinh võng mỹ nhân tập hợp, cũng không có ai có thể đè được ánh sáng của cậu ấy, áp phích đệ nhất mỹ nhân tinh tế Uriel thật to treo trên đỉnh đầu cậu lại bị cậu đè áp vào trong bụi bậm.



“Xong, xong, nam chính thứ nhất không có phần của cậu rồi!” Người đại diện đỡ trán ai thán, mà Cơ tổng lòng có cảm giác rất nhanh đi ra, trong mắt xẹt qua một tia si mê.



~~~~TOÀN VĂN HOÀN~~~~