[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu
Chương 19 :
Ngày đăng: 12:10 30/04/20
Thấy thiếu niên đứng không động đậy, vú già trung niên quỳ gối tạ lỗi với A Đại và A Nhị gác ở cửa viện, “Thỉnh cầu hai vị đại huynh đệ để lão nô đi vào tặng đồ. Trước đó đại thiếu gia nhà ta có nhiều đắc tội với tam hoàng tử, đặc biệt phái lão nô đến tạ lỗi.”
Đắc tội tam hoàng tử, chính mình không đến, lại phái một lão bà tử không mặt không mũi, bàn tay này đánh cũng thật đủ ngoan độc. Đừng nói A Đại, A Nhị để cho bà ta đi vào, ngay cả tâm muốn một đao làm thịt bà ta cũng có. Không cần hỏi, người trước đó đắc tội chủ tử chỉ có Vương Thiên Hữu, lão bà tử này là nô tài của Vương gia.
Vương gia xem chủ tử là cái gì? Tùy tiện phái một nô tài là có thể bỏ qua cho kẻ ti tiện à? Tuy rằng Hữu Xu biết đối phương chính là lấy bồi tội làm cái cớ, mục đích vẫn là để tìm hiểu thân thế của mình, nhưng trong lòng vẫn vô cùng căm tức. Cậu không dám đi qua, ở tại chỗ nhặt rất nhiều đá, ném từng cục từng cục, ném cho đến khi lão bà tử kia chạy trối chết.
“Đi đi!” Xoay vài vòng, rốt cuộc nhặt được một cục gạch ở cạnh bàn, cậu không chút nghĩ ngợi liền ném qua, chẳng những khiến lão bà tử kia sợ đến tè ra quần, ngay cả A Đại và A Nhị cũng nhảy ra mấy bước, lòng còn sợ hãi.
“Hữu Xu, nhìn cho kỹ, đừng ném vào người phe mình.” A Đại ngoài miệng oán giận, trong mắt lại tràn đầy ý cười. Để tránh xé rách mặt với Thượng thư phủ, hắn không thể nâng đao chém người, nhưng Hữu Xu ném mấy cái như vậy đã đủ để phát tiết tức giận trong lòng bọn họ.
Như thế nào mà ngay cả đuổi khách cũng ấu trĩ như vậy? Cơ Trường Dạ tai nghe tám hướng, mắt nhìn sáu phương, tự nhiên rõ ràng chuyện ở ngoài viện, nắm một quân cờ thật lâu không buông xuống, cuối cùng đỡ trán lắc đầu, liên tục cười nhẹ.
“Vị tiểu hữu này rất thú vị.” Huyền Minh cũng cười theo, cũng thật sâu nhìn thiếu niên vài lần.
Đuổi lão bà tử đi rồi, Hữu Xu tiếp tục gặm điểm tâm, sau một nén nhang, ngoài viện lại một lần nữa có người tới, là một thiếu nữ thanh xuân trẻ tuổi cùng một quý phụ tuổi già sức yếu, tự báo lai lịch, nói là Vương lão phu nhân cùng Vương nhị tiểu thư. Lão phong quân* Thượng thư phủ tới chơi, Cơ Trường Dạ chỉ phải đứng dậy đãi khách. Huyền Minh pháp sư vốn tính cáo từ, lại bị bạn cũ dùng một ánh mắt lưu lại, hai người bồi lão phong quân tinh tế phẩm trà, đàm thiện luận đạo.
*Phong quân: là danh xưng của quý tộc được phong ấp thời cổ đại. Sau này, có chế độ phong điển, hoàng đế dựa theo đẳng cấp quan viên mà phong tặng vinh dự cho thê thất, phụ tổ của người đó, người được loại phong điển này cũng gọi là phong quân.
Tim Hữu Xu cũng đập thực nhanh, trên mặt tràn đầy vẻ rối rắm. Long tinh tự nhiên cậu không dám mơ tưởng, nhưng long khí dù sao cũng phải hút mấy cái đi, nếu không chờ chủ tử khôi phục thân phận, bắt đầu vào triều, dù chỉ ở lại thượng kinh một hai tháng liền đi, lệ quỷ cũng có nhiều cơ hội giết chết mình.
“Chủ tử thực xin lỗi, ta cũng không muốn như vậy.” Hai tay của cậu tạo thành chữ thập, thành kính bái bái.
Trong lòng Cơ Trường Dạ nghiêm nghị, không khỏi liên tưởng đến rất nhiều âm mưu quỷ kế. Thực xin lỗi, Hữu Xu lại làm chuyện gì có lỗi với mình? Cậu muốn làm gì? Ám sát sao? Chẳng lẽ lần này mình lại tin sai người? Căm giận ngút trời cùng nặng nề đau xót khuấy đảo trong lồng ngực, khiến Cơ Trường Dạ một lần nữa cảm nhận được cái gì gọi là tê tâm liệt phế, thống khổ. Đây là đứa nhỏ hắn tay cầm tay nuôi lớn, là thân nhân duy nhất hắn tán thành, đến tột cùng mình có chỗ nào có lỗi với cậu?
Nhưng mà giây tiếp theo, một đôi môi mỏng ấm áp, mềm mại, mang theo mùi hương điểm tâm bao trùm trên môi mình, khiến hắn nháy mắt cứng ngắc, đầu óc trống rỗng.
Hữu Xu vô cùng khẩn trương, cho nên vẫn chưa cảm giác được dị trạng của thanh niên. Cậu không biết long khí nên hút như thế nào, vội vàng đụng một chút liền tách ra, lần thứ hai nhỏ giọng xin lỗi, “Chủ tử thực xin lỗi, ta thật sự không muốn như vậy.” Dứt lời, cậu chậm rãi cúi người, ngậm lấy đôi môi hình dạng duyên dáng của thanh niên.
Chạm một chút nhất định là không được, “hút long khí”, tên như ý nghĩa chính là phải có động tác “hút”. Khi nghĩ đến đây, hai môi đã chạm nhau, tim Hữu Xu như nổi trống, lại vẫn kiên định mà vươn đầu lưỡi ra, cạy mở kẽ răng thanh niên.
Cơ Trường Dạ đã triệt để mê man, khi đầu lưỡi trắng mịn của thiếu niên chui vào trong miệng, nhưng lại không có biện pháp hành động, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm, đó chính là —— thật ngọt. Ngọt vượt quá tưởng tượng, so với uống cạn một vò mật còn ngọt hơn!
Hữu Xu thông suốt tiến vào khoang miệng, không dám quấy đầu lưỡi đối phương, chỉ nhẹ nhàng, từng chút từng chút mà đem nước bọt trong miệng hắn hút ra. Cái này coi như là long tân đi (tân: nước bọt), mặc dù khác biệt một chữ với long tinh, nhưng hiệu quả hẳn là không kém bao nhiêu.
Hết chương 19