[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu
Chương 22 :
Ngày đăng: 12:10 30/04/20
Đoàn người ngồi xe ngựa đến một địa phương tên là Ngũ Đạo Loan, đi về phía trước nữa liền chỉ còn sơn đạo gập ghềnh, chỉ có đi bộ mới có thể thông qua, vì thế dừng lại hơi chút nghỉ ngơi và hồi phục. Nhóm thiếu niên tự nhiên không sợ hành trình gian nguy, vài vị danh môn khuê tú lại chịu không nổi khổ, bảo nha hoàn chọn ra một mảnh đất trống trải thảm lông dê lên, dọn xong các loại trà bánh, ở lại nơi này thưởng thức cảnh đẹp.
Ngũ Đạo Loan thật là một chỗ tốt, suối nước trong suốt xoay quanh trong khe núi, tựa như du long chuyển qua năm khúc quanh, mỗi một khúc quanh đều là loạn thạch đâm xuyên cheo leo san sát, nhìn qua hiểm trở vô cùng. Nhưng trong núi đá mạnh mẽ kỳ quái này lại mọc đầy cây tường vi dại, lúc này đang độ hoa nở, thoạt nhìn giống như trải một tầng thảm đỏ thật dày, gió thổi tới rào rạt rung động, trong lúc nhất thời đầy trời đều là hoa múa rực rỡ, có bạn có rượu người nồng hương, rất có mỹ cảm vừa cương vừa nhu.
Vài vị khuê tú còn đứng trên càng xe, nhìn thấy đóa hoa hồng nhạt nghênh diện bay tới liền sợ hãi cảm thán, luôn nói chuyến đi này không tệ.
Đại Minh Hoàng Triều dân phong cởi mở, thiếu nam thiếu nữ chỉ cần có nữ bộc đi theo là có thể kết bạn du lịch, nhưng vì tị hiềm chung quy không dám dựa đến quá gần, mỗi người chiếm một khối đất trống chuyện phiếm. Hữu Xu bị người kéo đến bên cạnh Vương Thiên Hữu, bảo cậu làm một bài thơ cho nơi thịnh cảnh thế này. Hữu Xu có tai như điếc, cũng không chạm vào điểm tâm tinh xảo những người này mang đến, từ trong lòng ngực lấy ra hai cái bánh màn thầu đã lạnh cắn từng ngụm từng ngụm.
Được mời đến đều là hảo hữu của Vương Thiên Hữu, nói chính xác hơn thì là chó săn, vì thế liền có người trào phúng cậu để lấy lòng Vương Thiên Hữu. Lúc này Vương Thiên Hữu liền phát hỏa, trong lời nói cực kỳ che chở với Hữu Xu.
“Lần trước phất tay áo mà đi là lỗi của ta, không biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, Đại Minh Hoàng Triều ta phồn vinh hưng thịnh tự nhiên là nhân tài lớp lớp xuất hiện, đây vốn là chuyện tốt, là ta không đúng. Vì vậy, hôm nay ta tự phạt ba chén, bồi tội với ngươi.” Hắn tiếp nhận chén rượu người hầu đưa tới, giơ giơ về phía thiếu niên.
Trước tiên chuốc mình quá chén, lại mang mình đi leo núi, sau đó đẩy xuống, nói tự mình không vững chân mới rơi xuống vực, thật sự là giỏi tính kế. Trong lòng Hữu Xu rõ ràng, nhưng cũng không sợ, yên lặng cầm lấy chén rượu liên tục uống.
“Được, sảng khoái! Lại đến!” Vài tên chó săn bên cạnh quả nhiên bắt đầu mời rượu.
Tinh thần lực của Hữu Xu cường đại, tuy rằng không thể phóng ra bên ngoài cơ thể, lại có thể khiến đại não giữ vững tỉnh táo dưới bất luận tình huống gì. Chớ nói độ rượu ở cổ đại không cao, không đẩy ngã cậu được, dù là rượu ủ tinh khiết nồng độ cao ở hiện đại, cũng đừng nghĩ khiến cậu quá chén. Thế nên, ai đến cậu cũng không cự tuyệt, liên tục chè chén, đồng thời nhìn về phía hai vai Vương Thiên Hữu.
Mọi người tâm tình đại loạn, liền nói gì nghe nấy với cậu, dùng dây lưng trói gô Vương Thiên Hữu lại ném lên xe ngựa, lập tức nhanh chóng quay về. Từ lúc An Hoa quận chúa đi thì nhóm khuê tú cũng đã đi theo, chỉ để lại mỗi mình Vương Quân Tịch. Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể cùng xe với huynh trưởng đang hôn mê.
Ai cũng không chú ý tới, phật châu mà huynh muội hai người đeo bắt đầu phát ra ánh sáng nhạt, đem oán khí trong cơ thể bọn họ nhất nhất hấp thu. Nhưng bảo vật thường có linh tính, nếu là người tâm tư trong sáng, tín ngưỡng thành kính, tự nhiên sẽ kích phát linh tính này thật lớn; tương phản, thì sẽ hao mòn dần, từ từ hóa thành tục vật.
Vậy nên, oán khí chưa hút xong, phật châu vốn dĩ quang hoa lưu chuyển liền trở nên khô héo cháy đen, giống như bị nghiệp hỏa đốt qua. Oán khí Vương Quân Tịch nhiễm phải ít hơn rất nhiều so với huynh trưởng, dưới sự phù hộ của phật châu dần dần tìm lại lý trí, nhớ tới trò khôi hài trước đó, nhớ tới đối thoại của mình và huynh trưởng, không khỏi ôm đầu thất thanh khóc rống.
Người ở chỗ này ai cũng không phải là ngốc tử, còn có thể không đoán được nội tình sao? Lại thêm An Hoa quận chúa kia, là Tiêu quý phi tự tay dạy dỗ lớn lên, chuyện xấu xa gì mà chưa từng thấy qua, trong lòng tự nhiên nhất thanh nhị sở. Cũng không biết sau khi trở về nàng ta sẽ bố trí mình với huynh trưởng như thế nào.
Xong rồi, xong rồi! Thanh danh bị hủy, vị trí trắc phi của Thái tử không còn, còn có khả năng bị Tiêu quý phi, Thái tử cùng Hoàng thượng trừng trị! Lúc này thật sự là tội tày trời! Nghĩ tới đây, nàng vừa kinh sợ vừa tuyệt vọng, nhìn thấy ca ca đang hôn mê, nhịn không được điên cuồng nện đánh.
Hữu Xu tùy tiện ngồi lên một chiếc xe ngựa, đang tinh tế ngẫm lại trò khôi hài vừa rồi. Người có thể ở cùng một chỗ với Vương Thiên Hữu và Vương Quân Tịch, quả thực mỗi người đều không đơn giản. Gần như sau lưng mỗi người đều có một lệ quỷ đi theo, nhất là An Hoa quận chúa, còn nhỏ tuổi đã giết chết ba nha hoàn. Trận kiếp nạn này, cũng coi như báo ứng của nàng ta.
Nghĩ đến vừa rồi đám người kia ghé vào một chỗ nói cười vui vẻ, xuân phong đắc ý, sau lưng lại là cảnh tượng quần ma loạn vũ, quỷ khóc thần sầu, Hữu Xu từ đáy lòng cảm thán: giới quyền quý thật loạn, vẫn là ở bên cạnh chủ tử sạch sẽ nhất!
Nhưng mà, cậu cũng đã quên, bên người Cơ Trường Dạ sở dĩ sạch sẽ cũng không phải là do hắn thiện lương, mà là ác quỷ không dám trêu chọc thôi.