[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu
Chương 28 :
Ngày đăng: 12:10 30/04/20
Quỷ ngàn mặt do dự hồi lâu mới bay xuống xà nhà, cũng không dám tới gần thiếu niên, chỉ tránh ở góc tường xa xa, hỏi, “Làm giao dịch gì?”
“Bằng đạo hạnh của ngươi, có thể giết chết Vương Tượng Càn không?” Hữu Xu không đáp mà hỏi lại.
Sương đen bao phủ quanh thân quỷ ngàn mặt bắt đầu cuồn cuộn, có thể thấy tâm tình nó rất không bình tĩnh, ấp úng một lúc lâu mới chật vật nói, “Tuy rằng lệ khí của ta rất nặng, nhưng Vương Tượng Càn từng lên chiến trường, từng làm tướng quân, tàn sát hơn vạn vạn người, so với ta càng hung ác hơn. Ta chỉ có thể đi theo hắn, ngẫu nhiên khiến hắn gặp ác mộng, nếu muốn giết hắn cũng là không thể.”
Hữu Xu gật đầu, nỉ non nói, “Đều nói quỷ sợ người ác, lời này quả nhiên không giả. Khó trách Vương Tượng Càn thiếu nợ, lệ quỷ không đi tìm hắn đòi, mà lại muốn quấn lấy ta. Thế nhân đều thích bắt nạt người yếu, ngay cả quỷ cũng giống vậy.” Dứt lời, cậu cắn đứt đầu ngón tay, ép ra một giọt máu tươi, tiếp tục nói, “Ta cho ngươi một giọt máu, ngươi giúp ta giết Vương Tượng Càn, giao dịch này có làm hay không?”
Đối với quỷ quái mà nói thì máu thịt của thế ngoại chi nhân giống như quả nhân sâm vậy, quỷ ngàn mặt ngửi thấy mùi vị nồng đậm đó, lệ khí quanh thân bắt đầu sôi trào. Một ngàn cái đầu vẫn không khiến nó trở nên thông minh, ngược lại làm cho nó mất đi năng lực tự hỏi độc lập. Nó nhanh chóng đem thảm trạng trước đó quên tận chín tầng mây, giương nanh múa vuốt nhào lên.
Hữu Xu giơ tay lên, lần thứ hai quăng qua một bàn tay. Hai tiểu quỷ khó thở, tránh đi ngọn lửa tử sắc thiêu đốt, đi gặm cắn lệ khí của quỷ ngàn mặt. Trong phòng vang lên một trận hét thảm, qua tận một lát mới yên tĩnh lại.
Quỷ ngàn mặt lại bị cắt rụng một khuôn mặt rốt cuộc thành thật, nhìn chằm chằm giọt máu ở đầu ngón tay thiếu niên, ồm ồm nói, “Làm làm làm, trước hết giao dịch đi, ta làm!”
Lấy máu tươi của mình làm giao dịch, Hữu Xu tất nhiên phải gánh vác phiêu lưu thật lớn. Nhưng có chủ tử ở đây, cậu cũng không sợ, lúc này liền đem giọt máu ở đầu ngón tay bắn vào trong miệng quỷ ngàn mặt, đuổi nó đi. Được trăm năm đạo hạnh, lệ quỷ vốn dĩ thân cao hai trượng bỗng nhiên lại cao thêm mấy thước, tiếng rít từ khe cửa chui ra ngoài, có thể thấy đang sốt ruột báo thù.
Hai tiểu quỷ không yên lòng về nó, lập tức đuổi theo, không hẹn mà cùng hạ quyết tâm: nếu như đối phương không nghe lời, đợi sau khi Vương Tượng Càn chết liền ăn nó luôn, miễn lưu lại mối họa cho đại nhân.
Trong phònhg an tĩnh lại, Hữu Xu nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình, như có điều suy nghĩ. Cậu quăng cho quỷ ngàn mặt hai bàn tay, bàn tay thứ nhất ngọn lửa hôi hổi, bàn tay thứ hai lại chỉ toát ra mấy đốm lửa, có thể thấy long khí trong cơ thể đã sắp biến mất gần như không còn, đếm ngày một chút, lại chỉ duy trì không đến nửa tháng.
Hữu Xu cũng không tránh né, ngược lại dịch qua một chút, tiện cho động tác của thanh niên. Cậu chớp chớp đôi mắt to đen trắng rõ ràng, hỏi, “Vậy Vương Tượng Càn thì sao?”
“Vương Tượng Càn đã bị bãi miễn hết thảy chức vụ, cấm túc trong nhà.” Trong mắt Cơ Trường Dạ xẹt qua một tia sáng. Một hệ của Thái tử vì tranh đoạt chức vị trống của Vương Tượng Càn cùng với bộ hạ cũ, hiện giờ đã rơi vào nội đấu, càng làm cho hắn có cơ hội thừa dịp. Bận rộn nửa tháng, cuối cùng cũng có thu hoạch.
Hữu Xu gật gật đầu, không truy vấn nữa. Tục ngữ nói thật đúng —— thừa dịp người ta bệnh, lấy mạng người ta. Vương Tượng Càn đang bị vây ở nơi thấp nhất trong nhân sinh, tất nhiên khí thế giảm sút, lúc này quỷ ngàn mặt động thủ hẳn sẽ vô cùng dễ dàng. Không chừng qua không lâu nữa, Vương gia liền phải làm tang sự.
Nghĩ như vậy, Hữu Xu rốt cuộc yên lòng, che miệng ngáp một cái.
Cơ Trường Dạ thấy cậu mệt rã rời, vội ôm cậu nằm thẳng, nỉ non nói, “Ngủ đi.”
Hữu Xu hàm hồ đáp ứng, nhắm mắt một khắc bỗng nhiên tỉnh táo lại. Không đúng, ham nghe bát quái, ngay cả chính sự cũng quên, đêm nay đến để hút một ngụm long khí. Cậu nhéo nhéo đùi mình, đuổi con sâu ngủ đi, đợi thanh niên hô hấp ổn định liền lặng lẽ đứng lên, ngồi xếp bằng ở bên người đối phương, một đôi mắt sáng ngời chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm đôi môi tuyệt đẹp kia.
“Chủ tử, chủ tử? Ngươi đang ngủ sao?” Cậu lau mồ hôi trong lòng bàn tay, nhẹ giọng gọi.
Cơ Trường Dạ nhìn như nhắm mắt ngủ sâu, kì thực đã sớm tỉnh dậy. Lần này, hắn không cảm thấy kinh ngạc, tâm tình càng thêm khẩn trương so với lần trước. Hắn gần như lập tức liền đoán được thiếu niên muốn làm gì, sau đó trái tim liền ngừng nhảy lên. Khi hơi thở nóng rực càng ngày càng gần, hắn cố gắng tự nói với mình xoay lưng đi, nhưng bất luận như thế nào cũng làm không được. Hắn cho rằng mình sẽ liều mạng kháng cự, nhưng trên thực tế, mỗi một sợi thần kinh, mỗi một lỗ chân lông, mỗi một nỗi nhớ nhung như tia chớp xẹt qua của hắn, đều đang kể rõ khát vọng.
Hắn thậm chí không tự chủ được mà hé môi, nghênh đón nụ hôn sắp đến này.