[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu
Chương 31 :
Ngày đăng: 12:10 30/04/20
Hữu Xu cảm giác được Cơ Trường Dạ thực không cao hứng, còn tưởng mình chậm trễ thời gian của đối phương, một tay đẩy hắn ra khỏi cửa viện, thúc giục nói, “Chủ tử đi trước, sau đó ta liền đi.” Dứt lời vén vạt áo quá dài lên, nhét vào trong đai lưng.
Tống thị vội vàng chỉ cái mẹt cùng với bắp trên mặt đất, “Xu nhi, giúp nương quét sân, rồi cho gà vịt ăn.” Có thể giữ lại một khắc thì là một khắc đi.
Hữu Xu gật đầu, cầm lấy chổi quét tước sân. Sân không lớn, nhưng bởi vì nuôi một đám gà vịt, mùi có chút khó ngửi, trên đất cũng chồng chất rất nhiều phân, muốn xử lý sạch sẽ thật là không dễ dàng. Công tử ca nhi bình thường, đã sớm che mũi né tránh, Hữu Xu lại không có chút khó chịu nào, gặp phân gà vịt khô cứng kết thành khối còn biết dùng cái xẻng cẩn thận nạy lên.
Tống thị nhìn nhi tử nhu thuận hiểu chuyện, vừa đau lòng vừa kiêu ngạo.
Quét sân xong, Hữu Xu đuổi gà con vịt con chạy loạn đầy đất về chuồng, ném một ít vụn bắp và rau dập, sau đó quay đầu nhìn về phía Tống thị, “Còn có chuyện gì phải làm không?”
Tống thị đang ngơ ngác lập tức hoàn hồn, chỉa chỉa vào trong phòng, lại chỉa chỉa vại nước, “Có có có, trong phòng cũng phải quét tước một lần, nhất là phòng bếp. Trong vại không còn nước, phải đổ đầy. Việc rất nhiều, ta với Tống ma ma và Bạch Thược luân phiên làm cũng làm không xong.”
Tống ma ma cùng Bạch Thược vội vàng gật đầu, không hẹn mà cùng hô ở trong lòng: thiếu gia à, chúng ta rất cần người, người ở lại đi!
Hữu Xu không sợ việc nhiều, chỉ sợ các nàng không chịu để cho mình làm, xách chổi liền định đi vào phòng.
Cơ Trường Dạ vẫn luôn mặt không đổi sắc đứng ở ngoài cửa rốt cuộc động đậy. Hắn tiến lên vài bước, cầm thật chặt cổ tay mảnh khảnh của thiếu niên, nhẹ lời mềm giọng nói, “Hữu Xu, ngươi đã mười sáu tuổi, nên biết tị hiềm. Phòng trong là khuê phòng của Tống phu nhân, Tống ma ma, Bạch Thược, ngươi há có thể tùy tiện bước vào? Nếu Tống phu nhân thiếu nhân thủ, bổn vương liền phái vài tỳ nữ lại đây, như vậy được không?”
Nữ tử cổ đại đều chú ý danh tiết, Tống thị và Tống ma ma thì cũng thôi, nhưng Bạch Thược lại đương độ mùa hoa, phải né tránh. Nghĩ tới đây, Hữu Xu lập tức lui trở về, sửa thành đi múc nước. Cơ Trường Dạ tiếp nhận thùng gỗ và đòn gánh từ trong tay cậu, một mặt chậm rãi xắn tay áo một mặt cười nói, “Vẫn là để ta đi, miễn cho ngươi rơi xuống sông. Nhìn bàn tay mượt mà này xem, nếu như bị gánh nặng mài rách, bổn vương sẽ đau lòng.”
Đoàn người vào cửa thành liền xoay người xuống ngựa, miễn cho va chạm dân chúng hai bên đường. Chậm rãi đi trong chốc lát, Cơ Trường Dạ rốt cuộc khôi phục bình tĩnh, quay đầu phát hiện cái miệng nhỏ nhắn của Hữu Xu có thể treo cả một bình dầu, trái tim lạnh cứng lập tức mềm mại.
“Chỗ kia có bán bánh quẩy với bánh gạo chiên hình lỗ tai, có muốn không?” Hắn chỉ vào phía trước.
“Muốn.” Hữu Xu trong nháy mắt vứt bỏ tạp niệm, chạy tới quầy hàng.
Cơ Trường Dạ lắc đầu bật cười, từ trong túi lấy ra vài đồng tiền, rất nhanh đuổi kịp. Có cái ăn, Hữu Xu tự nhiên sẽ không miên man suy nghĩ nữa, vừa nhai nuốt vừa hàm hồ nói, “Chủ tử, đi xem trạch viện ngươi mua cho ta đi, nếu như có thể ở được, ta liền đón mẫu thân, Tống ma ma, Bạch Thược về.”
Khóe miệng Cơ Trường Dạ hạ xuống một chút, nói, “Đã sửa chữa qua đại khái, miễn cưỡng có thể ở lại, nhưng nhất thời cũng không vội. Chờ chuyện của Vương gia giải quyết triệt để rồi nói sau, miễn cho liên lụy mẫu thân ngươi.” Cứ như vậy, chung quy có thể kéo dài tới lúc mình rời khỏi thượng kinh mới thôi.
Hữu Xu nghĩ cũng đúng, nhưng lại kiên trì muốn đi nhìn một cái.
Cơ Trường Dạ không có biện pháp, chỉ phải dẫn cậu đi, lại một lần nữa ở trong lòng hoài nghi quyết định của mình là đúng hay sai. Nhìn dáng vẻ này của Hữu Xu, thật sự là tính toán thành gia lập nghiệp, vì sao mình lại không cảm thấy thoải mái chút nào, ngược lại càng thêm hậm hực?
Mặc dù tận lực chậm bước chân lại, trạch viện vẫn là gần ngay trước mắt, lại vòng qua hai con hẻm nữa là tới. Nơi này là chỗ dòng họ hoàng thất tụ cư, hoàn cảnh vô cùng yên tĩnh, nhà cửa hai bên cũng đều tráng lệ, rộng lớn khí phách. Nhưng mà mới vừa đi qua chỗ ngoặt, chợt nghe thấy một trận khóc thét tê tâm liệt phế, đoàn người giương mắt nhìn lại, chỉ thấy rất nhiều quan sai chắn ở trước cửa một dinh thự nào đó, bảng hiệu treo trên cửa rõ ràng viết hai chữ to thiếp vàng —— Vương phủ.
Đây là, nhà Vương Tượng Càn ư? Nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc, Hữu Xu âm thầm nhíu mày.