[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu
Chương 42 :
Ngày đăng: 12:10 30/04/20
Bất quá chỉ ở trong núi sáu tháng, sau khi xuống núi thì hậu thế đã qua hơn sáu trăm năm, dù là Hữu Xu thân kinh bách chiến cũng bị hoảng sợ, vốn có chút mông lung buồn ngủ, lúc này hoàn toàn tỉnh táo. Cậu lấy nguyên bộ sử ký từ trên giá, xem từng trang từng trang vô cùng cẩn thận, cuối cùng xác định đây không phải là ảo giác của chính mình.
“Rốt cuộc không trở về được sao?” Nhớ tới những người, những chuyện sáu trăm năm trước, trong lòng Hữu Xu không khỏi buồn bã. Tuy rằng chủ tử chán ghét mà vứt bỏ cậu, nhưng ân cứu mạng mấy lần không phải là giả, hơn nữa sở dĩ cậu có thể bình yên sống đến hiện tại, tất cả cũng là nhờ chủ tử, chủ tử…
Nghĩ đến đó, mặt Hữu Xu hơi hơi hồng, lấy phần sử ký có liên quan tới Tông Thánh đế ra nghiêm túc đọc.
Dưới ngòi bút của sử quan, Tông Thánh đế không hề nghi ngờ là đế vương vĩ đại nhất Đại Minh hoàng triều, gót ngựa của hắn đạp hết cửu châu, diệt hết thất quốc, khiến đông tây đại lục ngang dọc thông suốt, lui tới không ngại. Khi hắn tại vị không đóng cửa thành, cũng không cấm đi lại ban đêm, dân chúng không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, cuộc sống vô cùng giàu có và đông đúc yên ổn. Lúc sinh thời hắn từng mười bảy lần ngự giá thân chinh, đều chiến vô bất thắng, công vô bất khắc*, lại được người đương thời xưng là “Chiến hoàng”, tướng lãnh địch quốc thấy cờ hiệu của hắn, còn chưa nghe tiếng mà ai cũng đã chạy mất, hồn phi phách tán.
*Chiến vô bất thắng, công vô bất khắc: không có trận chiến nào không thắng, không có gì không công phá được.
Hắn chăm lo việc nước, giúp quốc gia lớn mạnh, khai sáng đại nghiệp muôn đời của Đại Minh hoàng triều, nhưng mà chính mình thì lại cả đời không cưới, cũng chưa từng để lại một đứa con trai con gái nào. Theo sử học gia phỏng đoán, hắn như vậy, chính là bởi vì một lần đối chiến với man tộc tây thùy bị thương căn cơ. May mà hắn cũng không coi trọng huyết mạch, cũng không có chỗ nào lưu luyến với hoàng quyền, lại nhận mười tám đệ tử tôn thất làm hậu tự, dốc lòng bồi dưỡng.
Nhưng mà lúc hắn băng hà lại không để lại chiếu thư truyền ngôi, cũng không căn dặn di ngôn, các hoàng tử đã trưởng thành hết sức xuất sắc rơi vào nội đấu, đem một hoàng triều cường thịnh phân chia thành chín nước tiểu bang, lại liên tục nội chiến mấy năm, tranh đấu không nguôi. Từ lúc đó, Đại Minh hoàng triều biến mất, thay thế chính là thời đại cửu quốc tranh bá, cửu quốc đều tự xưng là chính thống, thâu tóm lẫn nhau, lại biến thành ngũ quốc cùng tồn tại.
Mà Hạ Khải triều hiện tại, chính là quốc gia tương đối cường thịnh trong ngũ quốc, quốc chủ tự cho mình là hậu nhân Cơ thị, còn tuyên bố muốn khôi phục hoàng đồ bá nghiệp của tổ tiên.
Ở một trang sử sách cuối cùng, người viết lưu lại một câu cảm khái: lấy cô độc muôn đời đúc ra vạn thế đại nghiệp, Tông Thánh đế thật bi thay, cũng thật tráng thay!
Trong văn tự rộng lớn mạnh mẽ, trong thành tựu vang dội cổ kim, dường như giấu diếm rất nhiều đau thương và tiếc nuối không thể nói rõ được bằng lời.
Xem đến chỗ này, Hữu Xu khép sử ký lại, thở ra thật dài. Chủ tử sống rất tốt, nhưng dường như cũng không tốt, nhưng mặc kệ như thế nào, hắn tuyệt đối sẽ không hy vọng mình ở lại bên cạnh hắn. Đều nói đế vương đa nghi, sớm muộn gì cũng có một ngày, năng lực của mình sẽ trở thành mồi lửa huỷ diệt quan hệ của hai người, so với việc đi đến một bước kia, không bằng chia lìa ngay thời điểm thân mật nhất. Nếu một ngày kia hắn nhớ tới mình, những kiêng kỵ và hoài nghi ước chừng đã biến mất, mà hồi ức tốt đẹp có lẽ có thể đổi được một nụ cười nhạt ôn nhu của hắn.
Nhớ tới dung nhan mỉm cười tuấn nhã của chủ tử, hốc mắt Hữu Xu đỏ hồng, lại nhanh chóng giấu đi. Ngay sau đó cậu lại nghĩ tới Tống thị, liền lật lật trong sử sách, vốn dĩ cũng không ôm hy vọng gì, lại không ngờ trên đó quả thực có tục danh của bà. Chủ tử đối xử với bà rất tốt, chẳng những ban thưởng bà nhất phẩm cáo mệnh, còn dưỡng lão chăm sóc bà đến trước lúc lâm chung. Chính do ngày hạ táng chủ tử tự mình xử lý tế điển, sử quan mới tăng thêm một nét bút cho Tống thị, nếu không thì quý phụ tầm thường như bà là không có tư cách ghi vào sử sách.
Hữu Xu thực cảm kích, nhưng cũng có chút khổ sở, đem thư bình an mới vừa viết xong ném vào trong chậu than thiêu hủy, chỉ mong Tống thị dưới cửu tuyền có thể nhìn thấy. Cậu tuyệt đối không hoài nghi hết thảy những việc mình trải qua là một hồi âm mưu, người có thể làm bộ, nhưng quỷ thì sẽ không phối hợp.
Khi gặp tôi tớ Triệu gia cậu liền phát hiện trang phục của những người này hoàn toàn khác hẳn Đại Minh hoàng triều, cổ tay áo buộc chặt, vạt áo ngắn, phong cách chỉnh thể càng gần với trang phục người Hồ, quỷ quái lui tới cũng như thế. Phục sức biến hóa có thể nhìn ra thời đại thay đổi, cậu nhớ rõ năm đó khi cùng chủ tử về thượng kinh cũng từng đi ngang qua Lâm An phủ, khi đó dân chúng không phải mặc như vậy. Thời gian không quá một năm liền đổi trang phục hằng ngày, việc này ở hiện đại có khả năng phát sinh, nhưng ở cổ đại phong bế bảo thủ thì không thể.
Hữu Xu lấy ngân phiếu giấu trong quần áo bên người ra, cảm giác cực kỳ ảo não. Thời gian thay đổi, thời thế đổi thay, gia tài bạc triệu của cậu đều hóa thành hư ảo, lại thành một kẻ nghèo hèn không có đồng nào, không rõ lai lịch. Tuy rằng Hạ Khải triều tự cho mình là chính thống Cơ thị, nhưng nghĩ cũng biết, quan phủ khẳng định sẽ không thừa nhận hộ điệp và lộ dẫn sáu trăm năm trước.
Không có bạc, không có thân phận, không có lộ dẫn, nguyện vọng ăn sạch thiên hạ xem như ngâm nước nóng. Hữu Xu vò đầu, thầm nghĩ tại sao mình luôn xui xẻo như thế?
Đúng vào lúc này, con tiểu quỷ mới vừa rồi trở lại, khó xử nói, “Đại nhân, ngài bảo tiểu nhân giúp ngài tìm ai? Có lẽ tiểu nhân nghe lầm.”
“Ta bảo ngươi tìm Triệu Hữu Xu.” Hữu Xu đem từng quyển từng quyển sử ký đặt lại tại chỗ.
Người sau lưng không phải muốn đối phó “Triệu Hữu Xu”, mà là thông qua tấm ván cầu là “Triệu Hữu Xu” làm sụp đổ Triệu gia. Đây đã không còn là lừa bịp tống tiền đơn thuần, mà là triều đình tranh đấu. Hữu Xu cũng không phải là thật sự đơn thuần, mà là không muốn suy xét quá nhiều việc lộn xộn, nhưng nếu việc lộn xộn này liên quan đến tính mạng, cậu sẽ càng sắc bén quả quyết hơn so với bất luận người nào.
“Thả ta xuống! Ta đi tự thú, các ngươi đến Diêu Lĩnh giúp ta tìm Tôn Hỉ Thước và Phương Thắng. Nghe, bọn họ không chết, sau khi tìm được bọn họ liền đưa đến công đường, ta có thể thoát vây.” Hữu Xu từ trên vai đầy tớ nhảy xuống, thận trọng phân phó. Vương thị có thể ra lệnh bọn họ đưa mình đến thượng kinh vào thời điểm này, có thể thấy là người đắc dụng trong nhà, việc này giao cho bọn họ đi làm hẳn là không vấn đề gì.
Từ trong tay áo lấy ra hai tấm âm dương nguyên khí phù, quơ quơ với với hư không, cậu ra lệnh, “Dẫn bọn họ đi tìm người, sau khi thuận lợi đưa đến công đường thì cái này chính là của ngươi.”
Nhóm tôi tớ hai mặt nhìn nhau, không biết thiếu gia đang nói chuyện với ai. Tiểu quỷ xen lẫn giữa bọn họ lại vui mừng gật đầu, nóng lòng muốn thử, quỷ quái trong núi đông đảo, tai mắt linh hoạt, không lo tìm không thấy người.
Hữu Xu cất lại bùa, nhanh như chớp chạy tới tiền viện. Cả hai đời cậu khổ luyện kỹ năng chạy trốn, người bên ngoài tự nhiên không đuổi kịp, đợi nhóm tôi tớ chạy đến chính sảnh, thiếu gia đã bị bộ khoái áp giải đi, mà phu nhân thì ngã ngồi dưới đất gào khóc. Dưới cơn tuyệt vọng bọn họ mới nhớ tới lời dặn dò của thiếu gia trước khi đi, vội vàng tổ chức nhân thủ đến Diêu Lĩnh tìm người.
Hữu Xu gia thế hiển hách, lại một thân da mềm thịt nộn, thái thú cũng chưa từng dùng hình với cậu, huống chi mục tiêu của ông ta vốn không phải là vị tiểu thiếu gia này, mặc dù có chút đáng tiếc đối phương không thể tự tiện chạy trốn tới kinh thành, đem toàn bộ Triệu gia liên lụy vào, nhưng cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên. Ông ta đang chờ, chờ Triệu lão thái gia tham gia, sau đó mới tiện quậy lớn chuyện lên. Triệu gia ở trong triều rễ sâu lá tốt, nền có vững thì nhà mới chắc, chắn đường rất nhiều người, là lúc nên nhổ lên.
Triệu tri châu quả nhiên là một nhi khống, biết được nhi tử bị bắt đã mất đi lý trí, ở trong thư một phen nước mắt nước mũi mà năn nỉ lão cha ra mặt. Hắn tình nguyện bỏ qua quan phục, tình nguyện chịu đựng một thân lăng trì, cũng muốn nhi tử bình an vô sự. Triệu lão thái gia ba triều làm tể (tể: quan đứng đầu coi một việc gì đó), tự xưng là tri thức uyên bác, lại nhiều lần thua trên người trưởng tử này. Nếu không phải khi còn bé quá mức nuông chiều, làm thế nào lại nuôi hắn thành cái tính tình không để ý đại cục, tùy ý làm bậy thế này?
Hiện tại, Triệu gia muốn bảo vệ không phải quan phục của hắn, lại càng không phải là tính mạng của Triệu Hữu Xu, mà là danh dự trăm năm! Việc này không thể quản! Dù cho hai phụ tử đồng loạt nhận tội cũng không thể quản. Không chỉ lão gia tử lên tiếng, mấy vị huynh đệ trong nhà cũng kiên quyết phản đối, mà còn oán trách cả gia đình không nên thân kia.
Triệu lão phu nhân vỗ án nói, “Chung quy bọn họ cũng họ Triệu, chính là môi hở răng lạnh. Nếu như có người tố lão gia một bản sớ thôi, không nói cái khác, chỉ một cái tội dạy con không nghiêm cũng có thể phá hỏng con đường làm quan của lão nhị, lão tam. Lão gia, kế sách hiện giờ chỉ có thể đem một nhà lão đại trừ khỏi tộc, đợi sự tình trần ai lạc định ngươi lại chu toàn một phần, đảm bảo bọn họ không chết, coi như là tận tình tận nghĩa.”
Lão nhị, lão tam đều là đích tử, Triệu lão phu nhân tự nhiên giữ chặt hai vị này, lại thù sâu hận lớn một hệ đại phòng*, trước kia đã muốn phân bọn họ ra. Nếu khi đó nghe theo bà, hiện tại cũng sẽ không nháo ra tai họa bậc này.
*Phòng: chi, ngành trong gia tộc. Ví dụ như một người có ba đứa con, thì mỗi gia đình của mỗi đứa con đó gọi là một “phòng”.
Lão nhị, lão tam hợp thời thở dài, giống như vô cùng khó xử, sau đó đôi mắt trông mong mà nhìn phụ thân.
Triệu lão thái gia lau mông cho trưởng tử cả đời, trong lòng cảm thấy chán ghét, lại biết được gần đây rất nhiều ngôn quan đang chuẩn bị buộc tội mình, cũng thực lo âu. Ông suy nghĩ một khắc, cuối cùng khoát tay nói, “Việc trừ khỏi tộc tạm thời không đề cập tới, xem trước một chút đi. Việc này Triệu gia không được nhúng tay, cứ để quan phủ làm việc công bằng. Lão phu viết chiết tử thỉnh tội, lão nhị, ngày mai vào triều ngươi thay vi phụ trình cho Hoàng Thượng.”
Lão nhị liên tục nói “Phụ thân vất vả“, nhưng trong lòng hết sức bất mãn với việc ông không quả quyết.
Thái thú thu được thư Triệu lão gia tử gửi tới, thấy lời nói khẩn thiết, cẩn thận, thầm nghĩ gừng càng già càng cay, dù là nhi tử thương yêu nhất cũng có thể nói buông tha liền buông tha. Đương nhiên, bọn họ vốn dĩ cũng không trông cậy việc chỉ một chút liền làm sụp đổ Triệu gia, có thể nhổ đại phòng Triệu gia cũng coi như có thu hoạch.
Triệu tri châu nhậm chức ở Lâm An phủ mười năm, hơn nữa tinh thông công việc, Thánh Thượng đã sớm chú ý hắn. Lần này sau khi hồi kinh báo cáo công tác, hắn rất có thể sẽ được điều đến Dương Châu nhậm chức Lưỡng Hoài diêm vận sử (diêm: muối). Muối chính là mạch máu quốc gia, quyền lực lớn, nhiều béo bở, không chỉ người ở trên gắt gao nhìn chằm chằm, vài hoàng tử phía dưới cũng đều như hổ rình mồi, tranh đấu gay gắt. Đúng lúc Triệu tri châu không phải là trứng gà không có vết rạn, tự nhiên liền bị người ta chờ đợi cơ hội kéo rớt.
Lúc này Hữu Xu không chỉ mang tiếng xấu thay “Triệu Hữu Xu”, còn thay Triệu tri châu hứng sét, quả nhiên là đứa nhỏ xui xẻo.