[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Chương 48 :

Ngày đăng: 12:10 30/04/20


“Sao, sao lại là ta?” Người bên ngoài đều biết Tiết Vọng Kinh đang nói giỡn, chỉ riêng Hữu Xu đến từ sáu trăm năm trước lại tưởng thật, vừa chỉ vào chính mình vừa lui về một bên hai bước, vẻ mặt khẩn trương mà lại đề phòng.



May mà những người khác vẫn chưa nhìn ra cậu thất thố, cười vang nói, “Còn không phải là ngươi sao? Cha nương ngươi lấy cho ngươi cái tên tốt, lại giống như đúc người trong lòng Tông Thánh đế. Như thế nào? Đối với mấy lời đồn đó ngươi lại hoàn toàn không biết gì cả ư? Kiến thức cũng quá hạn hẹp mà!”



Lúc này Hữu Xu mới ý thức được, trừ mình ra, trên đời sẽ không còn ai biết mình đến từ sáu trăm năm trước nữa. Nói cách khác, trong miệng bọn họ, người trong lòng Tông Thánh đế tên là Hữu Xu, kỳ thật rất có thể chính là mình.



Giây lát, lời nói của Tiết Vọng Kinh liền chứng thật suy đoán của cậu.



“Nghe nói vị thiếu niên tên Hữu Xu này là Tông Thánh đế tự tay nuôi nấng lớn lên, chẳng những dung mạo tuyệt thế, tài hoa cũng độc bước thiên hạ. Khi cậu ta vừa được mười lăm mười sáu tuổi, Tông Thánh đế đã tình cảm sâu nặng với cậu ta, yêu như điên, rồi lại bởi vì thân phận địa vị chênh lệch mà phí thời gian do dự. Khi hắn rốt cuộc đi lên đế vị, cũng không biết bởi vì duyên cớ tại sao, người trong lòng của hắn lại không từ mà biệt, từ đó về sau chưa từng quay lại.” Tiết Vọng Kinh cho rằng Hữu Xu giống như lời đồn, là một hoàn khố không học vấn không nghề nghiệp, không biết những dã sử này cũng thực bình thường, cho nên đơn giản giải thích một chút.



Bên cạnh có người thổn thức theo, “Về nguyên nhân thiếu niên rời đi, kỳ thật trên phố có rất nhiều lời đồn, đều nói là tâm phúc đệ nhất của Tông Thánh đế, thống lĩnh cấm quân đương nhậm lúc đó Triệu Xuyên (A Đại) bởi vì ghen tị thiếu niên được sủng ái, nên mới dùng kế ép cậu ấy đi. Vì vậy, dù cho Triệu Xuyên mấy lần ở trên chiến trường cứu tính mạng Tông Thánh đế, cả đời hắn ta cũng không được Tông Thánh đế trọng dụng, cuối cùng chết vô cùng thê lương. Tông Thánh đế không hổ là vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất vạn thế, ngay cả nam tử cũng vì hắn mà thần hồn điên đảo, tranh giành tình nhân.”



“Nhưng mà người hắn ái mộ, cũng rốt cuộc tìm không thấy.” Lại có người than thở nói, “Dù cho hắn khai sáng đại nghiệp bất phàm bậc ấy, nhưng cũng cả đời trôi qua lao hình khổ tâm, vạn niệm câu tịch*, nghe nói khi chết niệm tục danh Hữu Xu, ánh mắt nhìn phương hướng cửa thành, bất kể như thế nào cũng không nhắm được, dù mấy vị hoàng tử nhiều lần lau qua, vẫn mở ra vào một giây sau, cuối cùng không có cách nào, chỉ có thể để như vậy mà hạ táng.”



*Vạn niệm câu tịch: toàn bộ dục vọng, tính toán đều biến mất. Gần giống với vô cảm.



Đối với đoạn dã sử này, mỗi người đều biết rất tỏ tường, máy hát vừa mở liền không thu lại được, sôi nổi giảng giải cho Hữu Xu kiến thức thô lậu.



“Biết khi đó vì sao không cấm đi lại ban đêm, vì sao không phong bế cửa thành không? Bởi vì Tông Thánh đế muốn cho bất cứ lúc nào Hữu Xu trở về, đều có thể vào thành đầu tiên. Cái gọi là ‘cửa thành của ta vĩnh viễn mở ra vì ngươi’ chính là như vậy đi? Bá hoàng, bá hoàng, quả nhiên khí phách.”



“Còn có, khi đó cửa thành mỗi một thành thị ở Đại Minh hoàng triều đều dán bức họa Hữu Xu, phàm là ai nhìn thấy người có bộ dạng tương tự như Hữu Xu, trước tiên thủ vệ liền trình báo lên quan trên, quan trên lại trình báo triều đình. Một cái hoàng triều to như vậy, kéo dài qua cửu đại châu, lại bao quát bản đồ cả bảy nước, truyền tin tức vào tai Tông Thánh đế lại chỉ cần ba ngày đêm. Ở hiện tại đây là việc không thể tưởng tượng được.”



“Đúng, nghe nói lúc ấy vì đưa tin tức, có khi một ngày chạy chết bảy tám con thiên lý mã.”



“Tông Thánh đế mười bảy lần ngự giá thân chinh, kỳ thật cũng không phải là để thôn tính nước khác, mà là thu được tin tức có liên quan đến người trong lòng, muốn đích thân đi ra ngoài tìm kiếm. Trong một lần đại chiến, tây man lợi dụng một người nào đó có diện mạo giống Hữu Xu dụ hắn vào sát cục, lại thiếu chút nữa thực hiện được. Có thể thấy vì Hữu Xu, ngay cả tánh mạng hắn đều có thể bất kể.”



“Nhân vật si tình thiên hạ, đệ nhất thuộc về bá hoàng. Muốn ta nói, sở dĩ hắn diệt hết bảy nước, thu nạp Cửu Châu, khả năng lớn nhất chính là để tiện tìm kiếm Hữu Xu. Ngươi phải biết, nếu Hữu Xu chạy đến nước khác, thủ đoạn của hắn có lợi hại hơn nữa cũng không kịp đuổi tới.”



Cái quan điểm này chiếm được rất nhiều người đồng ý, mọi người vừa uống trà vừa cảm thán. Đều nói anh hùng vô tình, lời này cũng là sai, Tông Thánh đế vừa không phụ giang sơn yêu mến, cũng không phụ dân chúng chờ mong, đối với người trong lòng mình cũng si tình bất hối, trời đất cảm động. Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn thiếu một chút vận khí, đến chết cũng không chờ được người mình yêu, cũng không biết vị thiếu niên tên là Hữu Xu kia đến tột cùng đi đâu, lại từng gặp phải chuyện gì.



(Editor: khuyến khích mọi người nên đọc đoạn tiếp với background music Chu sa lệ – Đổng Trinh. Ta nói nó phê aaaa!!!)



Hữu Xu nghe trợn mắt há mồm, mất một lúc lâu mới hoàn hồn, lung tung nghĩ: hóa ra lúc trước không phải là chủ tử đuổi mình rời đi, mà là A Đại tự chủ trương sao? Hóa ra chủ tử vẫn chưa kiêng kị mình, xa cách mình, mà là đợi mình cả đời? Hóa ra chủ tử sắp chết còn gọi tên mình, bởi vì quá mức không cam lòng, mà ngay cả mắt cũng không nhắm được?




Năng lực học tập của Hữu Xu rất mạnh, cẩn thận nghe trong chốc lát, lại đem đủ loại phương thức phân biệt nhớ ở trong đầu, chuẩn bị trở về xin tiền cha nương mua một bức. Nếu như có thể tìm được một bức bút tích thực đưa cho chủ tử, hắn hẳn sẽ thật cao hứng đi? Về việc lão cha nhà mình muốn điều đến Dương Châu, đã sớm bị cậu vứt lên chín tầng mây.



Đúng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gọi, hóa ra là một đám sĩ tử nghe nói cửu điện hạ ở chỗ này dùng bữa, lại không mời mà tới. Bọn họ xoay người thở dài, thái độ cung kính, luôn mãi thỉnh cầu điện hạ bàn luận, lại nói thư pháp của điện hạ độc bước thiên hạ, không ai bằng, rất muốn kiến thức một phen.



Cửu hoàng tử vốn định đuổi bọn họ đi, lại thấy Hữu Xu đang dùng ánh mắt sùng kính mà lại nóng rực nhìn mình chằm chằm, lòng hư vinh nháy mắt tăng vọt.



“Thôi, mời bọn họ vào.” Hắn khoát tay phất tay áo, tư thái tiêu sái, cũng không nói quá nhiều với mấy người đó, trải một tờ giấy Tuyên Thành ra bút như du long. Nhóm sĩ tử mừng rỡ như điên, vội vàng xúm lại đi qua quan sát, mọi người dưới lầu nghe tin tức cũng đều chạy tới, khen hay không ngừng.



Khi cửu hoàng tử vũ văn lộng mặc, giống như trùng lặp với chủ tử sáu trăm năm trước, nhưng cũng có chỗ khác biệt. Khi đó không ai phản ứng với hắn, dù cho kinh tài tuyệt diễm cũng phải giấu diếm khắp nơi. Hiện tại hắn có thể tận tình tiêu sái, bừa bãi phóng túng, lúc nên cười thì vui sướng, lúc nên giận thì tức sùi bọt mép, cho dù bộc lộ tài năng, cho dù âm tình bất định, cũng có thể được tất cả mọi người thổi phồng cùng kính ngưỡng.



Mà càng khác biệt chính là, hiện tại bên cạnh hắn, đã không có chỗ đặt chân của mình. Nhìn Tiết Vọng Kinh giúp chủ tử mài mực, lại nhìn Triệu Ngọc Tùng giúp chủ tử đè giấy, Hữu Xu đã sớm bị chen đến bên ngoài đám người, chỉ có thể kiễng mũi chân rướn cổ lên rốt cuộc nhận thức được một chuyện cực kỳ bi ai —— bất luận cậu áy náy cỡ nào, bất luận cậu muốn bù đắp thế nào, chủ tử sống thêm một lần nữa dĩ nhiên không cần áy náy của cậu, lại càng không yêu cầu cậu bù đắp. Chuyện duy nhất cậu có thể làm cho hắn, ước chừng chỉ còn lẳng lặng tránh ra, yên lặng bảo hộ.



Nghĩ vậy, cậu xoa xoa hốc mắt đỏ bừng, lặng yên rời đi.



Cửu hoàng tử cảm giác được có người đang dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn mình chằm chằm, hơn nữa đứng quá gần, ngay cả hô hấp cũng từng hơi từng hơi phun ở bên mặt mình. Hắn vẫn luôn cho rằng đó là Hữu Xu, cho nên viết càng thêm tập trung, đợi xong một bức cuồng thảo, quả nhiên nghe thấy người xung quanh liên tiếp phát ra tiếng hít khí kinh diễm.



Hắn tiếp nhận khăn ướt thái giám truyền tới, một bên chậm rãi lau tay, một bên cong môi nhìn sang “Hữu Xu” đứng ở bên cạnh mình, muốn từ trong miệng cậu nghe được vài câu ca ngợi nhiệt liệt, lại không đề phòng mà nhìn thấy một gương mặt hoàn toàn xa lạ.



“Ngươi không phải Hữu Xu!” Hắn ngạc nhiên, sau đó nhiều lần tìm kiếm trong đám người, bối rối luống cuống hô, “Hữu Xu, Hữu Xu, ngươi ở chỗ nào? Hữu Xu!”



Hắn giống như nổi điên đẩy đám người ra, rốt cuộc vẫn không tìm thấy thiếu niên tâm ái, đầu tiên là sắc mặt trắng bệch, lung lay sắp đổ, sau đó lại bước nhanh trở về nhã gian, đem bức tự mà bình sinh mình viết tốt nhất xé thành mảnh nhỏ.



“Hữu Xu rời đi khi nào? Ngay cả một người cũng trông không nổi, bổn vương còn cần các ngươi làm gì? Cút! Đều cút đi cho bổn vương!” Khuôn mặt hắn dữ tợn, sắc mặt xanh mét, hận không thể rút bội đao bên hông ra, đem những người chướng mắt đó chém thành thịt nát.



Tất cả những thứ bàn, giấy và bút mực đều bị hắn đánh nát, phát ra tiếng vang binh binh bang bang thật lớn, mọi người sợ hãi liên tục lui về phía sau, bỏ trốn mất dạng. Mấy người Tiết Vọng Kinh không dám đi, chỉ phải canh giữ ở ngoài cửa tức giận, còn khoa tay múa chân làm một thủ thế chém đầu với thủ lĩnh thị vệ.



Biết rõ vị chủ nhân này coi trọng Triệu tiểu công tử, còn không trông người cho kỹ, sao mà một chút mắt nhìn cũng không có?



Bọn thị vệ cũng thực oan uổng, lúc ấy người nhiều như vậy, bọn họ lo lắng thích khách lẫn vào trong đó, tất nhiên là vạn phần đề phòng, chỗ nào có nhàn rỗi đi chú ý công tử Triệu gia? Đám người kia cũng to gan, vì lộ diện, lại vô cớ chen quý nhân bên người điện hạ đi, thi đình lần này ai cũng đừng mong trúng tuyển.



Cửu hoàng tử điên cuồng một trận mới khó khăn hoàn hồn, vội vàng lao ra đường tìm người, tìm không được lại chạy đến Triệu phủ, lại biết được Hữu Xu còn chưa quay về, lại theo đường cũ đi tìm, cuối cùng lướt qua nhau với người trong lòng, cho đến giờ đóng cửa cung mới bị thị vệ Trọng Khang đế phái tới buộc hồi Đông Cung.