[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu
Chương 55 :
Ngày đăng: 12:10 30/04/20
Hoàng thất Hạ Khải có quy định, một khi hoàng tử vừa được mười tám tuổi nhất định phải xuất cung lập phủ, đồng thời sắc phong hoàng tước. Cửu hoàng tử tuy là con út, nhưng trong hoàng thất cung phi đông đảo, mang thai cùng thời gian cũng không ít, người cùng tuổi với hắn có hai người, phân biệt là thất hoàng tử và bát hoàng tử, sinh nhật bất quá chỉ kém mấy tháng.
Chưa khai phủ liền không thể phong tước, không phong tước liền không thể tham dự triều chính, cho nên hiện giờ thất, bát hoàng tử còn cần mỗi ngày giờ mẹo đến thượng thư phòng. Về phần cửu hoàng tử từ mười lăm tuổi bắt đầu vào triều nghe báo cáo và quyết định sự việc, dù chưa phong vương nhưng lại cùng ngồi cùng ăn với các vị thân vương, đó là trường hợp đặc biệt.
Tính tình hắn thô bạo như thế, hành vi càn rỡ như vậy, nhưng từ ngày sinh ra đã định trước sẽ được lập làm thái tử, trở thành chúa tể Hạ Khải quốc. Thử hỏi những hoàng tử còn lại làm sao có thể cam tâm? Vì vậy, nhân duyên của cửu hoàng tử ở trong cung thật sự không tốt cỡ nào, các vị hoàng tử ở mặt ngoài hòa hòa thuận thuận với hắn, kì thực hận không thể làm cho hắn lập tức đi tìm chết.
Nhưng thực đáng tiếc, dù hắn đêm đêm ngủ không an giấc, ngày ngày tính khí táo bạo, thân thể lại lớn lên cực kỳ cao lớn cường tráng, thiên phú tập văn luyện võ cũng vượt xa người thường. Việc này càng chứng minh hắn lai lịch bất phàm, cũng càng chọc các vị huynh đệ đỏ mắt.
Thất, bát hoàng tử gượng cười chào hỏi với hắn, sau đó yên lặng ngồi xa một chút. Tiên sinh giảng bài phía trên cũng lộ vẻ mặt khẩn trương, ngón tay run rẩy. Vị chủ nhân này xưa nay ghét bỏ tiên sinh đọc sách âm thanh tranh cãi ầm ĩ khó nghe, khi tâm tình tốt có thể miễn cưỡng nhẫn nại một khắc đồng hồ, khi tâm tình không tốt sẽ đột nhiên nổi giận. Đáng giận chính là mỗi khi Trọng Khang đế dung túng che chở, không giáo dục chỉ trích, chiều hắn đến mức càng thêm không kiêng nể gì.
Hắn không đến thì còn may, tiên sinh có thể hơi thở phào, nếu hắn vừa đến, tất phải chuẩn bị tốt cho việc bị liên lụy.
Không khí trong thượng thư phòng vô cùng ngưng trọng, nhưng đương sự lại an an ổn ổn mà ngồi ở trên ghế, hai tay đặt tại đầu gối, hai mắt hơi hơi rũ xuống, thần thái lại vô cùng an tường. Mới đầu tiên sinh còn đè thấp tiếng nói đọc vài đoạn thơ, thấy một khắc đồng hồ đi qua, cửu hoàng tử còn chưa có xu thế phất tay áo mà đi, lúc này mới hơi chút đề cao âm lượng.
Bỗng nhiên, cửu hoàng tử vén vạt áo lên đi nhanh về phía cửa, hai mắt nhíu chặt hiện ra vài phần vô cùng lo lắng, khiến mọi người vốn đã buộc chặt thần kinh hoảng sợ.
Hôm nay ngồi yên hai khắc, thật sự là tiến bộ lớn! Vả lại còn chưa từng vô cớ làm nhục người khác, rất tốt. Tiên sinh thầm cảm thấy vui mừng, rồi lại hận không thể khiến cửu hoàng tử đi rồi thì rốt cuộc đừng trở về nữa, lại không ngờ hắn đứng ở cửa, vươn cổ nhìn ra xa, giống như đang chờ người.
Một lát sau, hai tên thái giám dẫn một vị thiếu niên phấn điêu ngọc mài vội vàng đến gần, còn chưa bước lên bậc thang liền thấy cửu hoàng tử nhanh chóng chạy xuống nghênh đón.
“Hữu Xu, mau theo ta tiến vào.” Hắn dắt thiếu niên vào trong thượng thư phòng, bộ dạng vô cùng cấp bách.
Người bên ngoài đều nói hắn tính khí táo bạo, luôn không yên tĩnh được, đó là bởi vì hắn luôn cảm thấy trong lòng thiếu thứ gì đó. Nhưng hắn biết, một góc khuyết thiếu này, từ sáu trăm năm trước đã biến mất không thấy, dù hắn ở đời này đau khổ tìm kiếm, cũng sẽ không có kết quả tốt hơn. Cho nên chẳng sợ tâm tình bàng hoàng nôn nóng, hư không khó nhịn như thế nào đi nữa, hắn cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng, sau đó chờ đợi tử vong vạch ra kết cục cho hết thảy.
Nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, mình lại may mắn như vậy, trong lúc lơ đãng lại chờ được người mà Tông Thánh đế đau khổ chờ cả đời mà không thể chờ được. Đây là số mệnh, cũng là duyên phận.
Chỉ cần thiếu niên xuất hiện trong tầm nhìn, chỉ cần cậu nguyện ý ở xung quanh, dù bảo cửu hoàng tử an an tĩnh tĩnh ngồi một ngày một đêm, cũng sẽ không cảm thấy buồn tẻ, sâu hơn nữa, còn là một loại hưởng thụ lớn lao. Cho nên vốn đã không cần học nữa nhưng hắn vẫn đến thượng thư phòng, lại còn tính toán trước khi xuất cung lập phủ thì không được thiếu một ngày lên lớp nào.
Thất hoàng tử, bát hoàng tử chưa bao giờ thấy hoàng đệ cười đến xán lạn như vậy, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc. Bọn họ dùng ánh mắt xem kỹ cao thấp đánh giá thiếu niên, đồng thời biểu tình quái dị. Nên nói vật họp theo loài sao? Vị thiếu niên này tuy rằng lớn lên vô cùng tú lệ, trong hành động lại có chút càn rỡ, đã vào thượng thư phòng mà trong tay còn cầm một cái bánh bao thật lớn, sột sột soạt soạt gặm không ngừng, khiến trong không khí tràn đầy mùi thịt.
Tiên sinh ho khan hai tiếng, ám chỉ cậu lúc giảng bài không được ăn cái gì cả, cậu lại chớp đôi mắt to đen trắng rõ ràng, làm bộ ngây thơ. Cửu hoàng tử lại dung túng cậu, chẳng những dặn dò cậu từ từ ăn, lại còn dùng khăn liên tiếp giúp cậu lau miệng. Tiên sinh hết cách, chỉ phải mở một con mắt nhắm một con mắt, hoàn toàn làm như không phát hiện, chỉ cần cửu hoàng tử hôm nay không phát tác lung tung liền coi như vạn hạnh, còn cái khác hắn muốn quản cũng không xen vào.
Hữu Xu khóc một lát mới phát hiện mình làm ra rất nhiều động tĩnh, vội vàng lau khô nước mắt, ôm đầu chủ tử vào trong ngực mình càng chặt, sau đó nhẹ nhàng che lỗ tai hắn, bắt đầu một cái tiếp một cái mà nấc, trong lòng run sợ nấc một khắc đồng hồ mới bình phục lại.
Cậu xoa xoa hốc mắt thoáng sưng đỏ, lúc này mới kề bên chủ tử chậm rãi ngủ thiếp đi. Một lát sau, cửu hoàng tử ngẩng đầu nhìn cậu, vừa thở dài đồng thời cũng hạ một nụ hôn trên ấn đường cậu, không tiếng động nỉ non nói: cứ định như vậy đi, đời này an an ổn ổn sống hết quãng đời còn lại, rồi cùng đi vào phần mộ.
Sau khi tỉnh ngủ, mắt Hữu Xu càng thêm sưng đỏ, gần như chỉ còn lại có một khe hở hẹp, hai má vốn hơi mập mạp như trẻ con nhìn qua giống cái bánh bao bự. Cửu hoàng tử cực kỳ đau lòng, dùng trứng gà nóng bóc vỏ giúp cậu xoa xoa nhiều lần, biết rõ còn hỏi, “Ngủ một giấc dậy sao lại biến thành như vậy? Ta gọi Triệu thái y giúp ngươi xem xem?”
“Đừng!” Hữu Xu vội vàng kéo góc áo hắn, lắp ba lắp bắp nói, “Là, là uống nhiều nước, cho nên mới sưng lên, ta thường xuyên như vậy.” Cậu vốn là không giỏi nói dối, càng chưa từng nói ở trước mặt chủ tử, biểu tình chột dạ đã sớm bán đứng nội tâm đơn thuần.
Thấy cậu như vậy, cửu hoàng tử dở khóc dở cười, đặt nắm tay trên môi nhẹ nhàng ho khan, đợi ý cười nuốt xuống mới nói, “Sau này đi ngủ phải tránh uống quá nhiều nước. Lớp buổi chiều đừng đi, trở về nghỉ cho khỏe đi.”
Trước đó hắn luôn muốn thời thời khắc khắc cột thiếu niên ở bên người, bởi vì sợ hãi cậu sẽ đột nhiên biến mất không thấy, nhưng mới vừa rồi, được cậu hứa hẹn đồng thời xác định tâm ý của cậu, nôn nóng và bất an trong lòng hắn đã tiêu giảm rất nhiều, cũng có thể chịu đựng chia lìa ngắn ngủi. Hắn tự mình đuổi thiếu niên về Triệu phủ, ở cửa kéo cậu nói chuyện một hồi lâu mới lưu luyến không rời mà thả người.
Hữu Xu ôm nửa khuôn mặt, trốn trốn tránh tránh mà đi về tiểu viện, trên đường đụng phải vài đường huynh đệ, luôn cảm thấy ánh mắt bọn họ nhìn mình vô cùng cổ quái. Không bao lâu, cậu liền hiểu rõ vì sao bọn họ nhìn mình, hóa ra Triệu Ngọc Tùng vì trả thù, lại thả ra lời đồn nói cậu bị cửu điện hạ nhìn trúng, đã thành luyến sủng.
“Không nghĩ tới ngũ công tử nhìn nhu thuận đáng yêu, lại có thể vì công danh lợi lộc mà bán nhan sắc.”
“Từ nhỏ cậu ta đã không đọc sách, ngoại trừ khuôn mặt kia cũng không có gì lấy ra được, không bán sắc thì làm thế nào sống yên ở thượng kinh?”
“Chậc chậc, tuy nói là công tử thế gia, ở trước mặt hoàng tộc lại thấp hèn đến bước đó.”
“Còn không phải sao! Xuất thân có tốt nữa thì cũng là nô tài của hoàng gia, cũng giống chúng ta thôi!”
Nói đến chỗ này, một đám vú già ghé vào cùng một chỗ hi hi ha ha cười rộ lên, giống như vô cùng có cảm giác về sự ưu việt. Hữu Xu nhẹ nhàng đi qua, trong lòng đừng nói tức giận, dù là cảm giác xấu hổ cũng không có nửa phần. Những người này ở trong mắt cậu cùng cấp với chó mèo, lời nói ra cũng là sủa gâu gâu ẳng ẳng, không hề có ý nghĩa.
Vòng qua hậu hoa viên bốn phía nổi lên mấy lời đồn đãi, tới tiểu viện nhà mình, nhìn thấy pháp trận phòng ngự bị phá hư, cậu mới thay đổi sắc mặt, vội vàng chạy vào lớn tiếng gọi nương.
“Gọi cái gì mà gọi, gọi hồn à? Nương ở chỗ này!” Vương thị vẫy khăn từ trong phòng chạy đến, nhìn thấy hai gò má sưng đỏ của nhi tử, sợ hãi nói, “Con à, ngươi làm sao thế? Bị cửu hoàng tử khi dễ à?” Khi nói lời này biểu tình nàng vô cùng cổ quái, vừa có chút lo lắng phẫn nộ, lại có chút như trút được gánh nặng.
Hữu Xu không có thời gian quan sát phản ứng của nàng, một tay kéo hà bao bên hông nàng xuống, lấy ra một lá bùa gấp thành hình tam giác. Bùa đã bị đốt trọi, vả lại còn tản mát ra hơi nóng, hiển nhiên mới vừa bị gây ra.
“Hôm nay ai tới?” Trên mặt cậu hiếm thấy lộ ra vẻ giận dữ, bên trong càng là sát ý ngập trời. Động tới cậu thì được, nhưng không thể động tới người cậu để ý, yêu vật kia có ý định tìm chết mà!