[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Chương 57 :

Ngày đăng: 12:10 30/04/20


Đêm nay, tất cả mọi người Triệu gia hầu như không ngủ, chỉ riêng một nhà đại phòng nửa đêm về sau ngủ ngáy khò khò, làm người ta giận cực kỳ. Hai người Triệu tri châu cũng là người tâm lớn, biết rõ nhi tử chạy vào phòng cắt đầu lưỡi thi thể, chẳng những không thấy đáng sợ, còn lo lắng nhi tử làm dơ tay, dính xúi quẩy, hái rất nhiều lá bưởi cho cậu tắm rửa lau tay.



Hôm sau, già trẻ cả nhà Triệu gia lại tề tụ ở chính viện lần nữa, ngay cả nữ quyến cũng đều lần lượt ngồi đó, cũng không kiêng dè.



Lão thái gia lệnh tôi tớ dọn điểm tâm, nói hoa mỹ là cho đám con cháu cùng vui, kì thực là để dán miệng. Các nam nhân biết nặng nhẹ, tự nhiên sẽ không nói lung tung, chỉ sợ các nữ nhân ngoài miệng không giữ cửa, đem gièm pha bậc này ầm ĩ ra ngoài. Ông vừa khoát tay bảo mọi người dùng cơm, vừa buồn bã nói, “Các ngươi nhớ kỹ, tối hôm qua chuyện gì cũng không phát sinh, Trâu thị bởi vì bệnh mà đột tử, đã hạ táng…”



Nói một nửa, tức phụ Tôn thị của Triệu Ngọc Lâm liền không phục, nghẹn giọng nói, “Nàng ta đột tử, đại ca thì sao? Hắn hơn nửa đêm chạy vào viện chúng ta trộm người, việc này liền coi như xong ư? Hắn tiếp tục cưới công chúa của hắn, làm phò mã gia của hắn, để tướng công ta đảm đương rùa rúc đầu? Phi! Các người nghĩ cũng thật đẹp!”



Đừng thấy bình thường nàng quản giáo Triệu Ngọc Lâm rất nghiêm, hở một cái liền trách đánh nhục mạ, nhưng tới lúc thì vẫn bảo vệ lợi ích của tướng công. Triệu Ngọc Lâm lôi kéo tay áo nàng, nhưng không mở miệng đi khuyên nhủ, xem ra trong lòng cũng thực khó chịu.



Lão thái gia chụp bàn nói, “Vậy ngươi muốn như thế nào? Đem việc này tuyên dương ra ngoài, để Ngọc Tùng bị liên lụy, khiến cả nhà Triệu gia chúng ta nhận tội chăng? Tổ chim rơi thì trứng cũng vỡ, loại đạo lý này ngươi cũng không hiểu được, quả nhiên là ngu phụ! Hôm nay ta nói ở đây, nếu ai dám nói huyên thuyên ở bên ngoài, gia pháp hầu hạ!”



Mọi người thấy ông thật sự nổi giận, lúc này mới yên xuống. Một căn phòng to như vậy lại yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy, chỉ có mỗi âm thanh Hữu Xu húp cháo sột sột soạt soạt.



Nhìn thấy thiếu niên ăn đến hăng hái, đám người lão thái gia và nhị lão gia nôn cả đêm sôi nổi tái mặt, muốn mắng cậu lại không dám mở miệng, trong đầu không tự chủ được hiện lên hình ảnh cậu mặt không đổi sắc cắt đầu lưỡi thi thể. Mấy đường huynh đệ một ngày trước còn ở sau lưng cười nhạo cậu lấy sắc dụ người, hiện tại cũng không dám liếc mắt nhìn cậu một cái.



Hữu Xu uống xong một chén cháo mới nhớ tới việc chủ tử bảo cậu vào cung bồi thiện, lập tức đẩy dời đồ ăn đặt ở trước mặt mình đi, đứng dậy liền rời đi.



“Làm gì đó? Ta còn chưa nói xong đâu! Hiện giờ ngươi ra vào trong cung, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm nhất, đừng chọc phiền toái cho trong nhà…” Lão thái gia nghiêm mặt răn dạy.



Triệu tri châu, không, hiện tại hẳn là gọi Triệu thị lang, cũng đứng dậy theo, không cho là đúng nói, “Cha, ngài có thời gian răn dạy con ta, không bằng dạy dỗ Ngọc Tùng làm người cho tốt. Hắn trộm người cũng trộm đến nhà đệ đệ rồi, không phải chúng ta không nói với bên ngoài thì có thể cho rằng không phát sinh. May mà công chúa chưa vào cửa, nếu như vào cửa mà lại phát sinh loại chuyện này, ngài còn che được sao?” Dứt lời phất tay áo bước đi.



Lão thái gia và lão thái phu nhân tức giận đến choáng đầu, nhưng cũng không có cách nào, chỉ phải để bọn họ đi.



Hữu Xu tới Đông Cung, nhìn thấy chủ tử đứng ở cửa nghênh đón mình, mới nhớ đối phương an bài rất nhiều ám vệ ở trong nhà. Đổi một cách nói khác, chuyện tối hôm qua những ám vệ đó tất nhiên đã bẩm báo qua. Thứ đầu tiên cậu nghĩ đến không phải là hôn sự của Triệu Ngọc Tùng và Minh Châu công chúa, cũng không phải Triệu gia có thể bị tội hay không, mà là cảnh tượng mình cắt đầu lưỡi yêu vật.



Cậu sợ hãi cả kinh, vội vàng đặt tay ra phía sau, nơm nớp lo sợ đi qua. Chủ tử có thể cảm thấy mình thực tàn nhẫn hay không? Có thể bởi vậy mà chán ghét vứt bỏ mình hay không? Mình nên giải thích với hắn như thế nào? Cậu càng nghĩ càng sốt ruột, hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên, bộ dạng hai mắt sương mù, mũi ửng đỏ nhìn qua vô cùng đáng thương.



Sắc mặt cửu hoàng tử đại biến, vội vàng nghênh đón ôm chặt lấy cậu, liên tiếp hỏi cậu có phải bị khi dễ hay không.



Hữu Xu còn chưa làm tốt chuẩn bị thẳng thắn hết thảy với chủ tử. Phương thức ở chung thoải mái, vui sướng, không hề có gánh nặng, cũng không nghi kỵ như bây giờ đúng là thứ cậu tha thiết ước mơ. Cậu hy vọng có thể giữ lại phần vui sướng và thuần túy này, chẳng sợ thời gian rất ngắn ngủi. Cậu lắc đầu, sau đó lại lắc lắc đầu, răng trên cắn môi dưới, càng có vẻ đáng thương, vả lại hai tay giấu sau người chà chà nhiều lần, giống như trên đó dính thứ dơ bẩn gì.



Cửu hoàng tử hơi hơi suy nghĩ liền đoán được cậu đang nghĩ cái gì. Vật nhỏ này có lẽ là sợ mình ghét bỏ cậu tâm ngoan thủ lạt đi? Đã từ chỗ ám vệ biết được hết thảy phát sinh ở Triệu gia ngày hôm qua, hắn tự nhiên biết vì sao Hữu Xu phải cắt đầu lưỡi Trâu thị. Thành thật mà nói, hắn không chút nào thấy Hữu Xu lãnh huyết, tàn nhẫn, bên ngoài một vẻ sau lưng một vẻ, mà ngược lại, hắn hoàn toàn có thể hiểu được hành vi của cậu.



Cậu chỉ là hồn nhiên có chút tà ác mà thôi.



Nghĩ vậy, trong lòng cửu hoàng tử ngứa ngáy, lại nhìn thiếu niên rúc trong lòng mình, giống như dê con vô hại, lại hận không thể ăn cậu ngay tại chỗ. Hắn mang người đi vào điện, vây ở trong ngực, cúi đầu ngậm lấy môi cậu, trước tiên cạy mở răng cậu vẫn đang cắn môi dưới, lại đi quấn lấy đầu lưỡi trơn ướt phấn nộn của cậu.
Trước kia khi Hữu Xu học cưỡi ngựa thường xuyên được chủ tử ôm như vậy, cũng liền hình thành thói quen, lưng vừa đụng tới lồng ngực ấm áp của hắn liền dịch mông lui vào trong ngực hắn, tình cảm quyến luyến không cần phải nói cũng hiểu. Cửu hoàng tử thấy thế càng thêm đắc ý, một bàn tay nắm dây cương, một bàn tay nắm chặt eo nhỏ của cậu, nhanh chóng chạy đi, rồi lại lo lắng chạy quá nhanh sẽ rút ngắn thời gian ôm nhau, lại sửa thành tín mã do cương*, không mục đích chầm chậm đi lung tung.



*Tín mã do cương: cưỡi ngựa không kéo dây cương, để ngựa tự do di chuyển.



Đi dạo đến khi mặt trời lặn xuống phía tây, ánh mặt trời thu hết, rốt cuộc hai người mới tới Triệu phủ.



“Cái này cầm phòng thân.” Cửu hoàng tử lấy từ trong bao yên ngựa ra một cái hộp gỗ dài nửa thước.



Hữu Xu mở ra nhìn, là một thanh chủy thủ toàn thân tối đen, ở chuôi đao và thân đao khắc đầy phạn văn màu chu sa, tuy đã rỉ sắt loang lổ, ảm đạm không ánh sáng, lại lộ ra một luồng uy áp rất cường đại nội liễm. Loại uy áp này người bình thường không cảm giác được, trừ khi là dị năng giả hệ tinh thần giống như Hữu Xu, hoặc là yêu ma quỷ quái càng sắc bén với khí vị.



“Đây là cái gì?” Cậu yêu thích không buông tay mà vuốt ve.



“Đây là linh vũ (linh trong chữ linh khí, vũ trong vũ khí) Ô Tư Tàng Lạt Ma tặng cho Tông Thánh đế, tên gọi ‘Tru Ma’. Gần đây thế đạo có chút không yên ổn, ngươi cầm phòng thân.” Nhớ tới tử trạng quái dị lại đáng sợ của Trâu thị, trong mắt cửu hoàng tử toát ra một tia âm thầm lo lắng. Ngay cả ám vệ của hắn cũng tra không ra là ai động tay chân, có thể thấy người ở sau lưng thực lực phi phàm.



Hữu Xu đang cần một thần binh như vậy, cũng liền vui vẻ nhận lấy. Cậu treo chủy thủ ở bên hông, đi một đoạn liền sờ một cái, rất là yêu thích, tới nhà ăn, chỉ thấy Vương thị đang mặt co mày cáu mà nhìn mình chằm chằm.



“Nương, người làm sao vậy?” Cậu đi qua hỏi thăm.



“Nhi tử nhanh ngồi, bữa tối lập tức liền dọn lên.” Vương thị kéo cậu đến bên cạnh ngồi xuống, nói nhỏ, “Cửu hoàng tử đưa ngươi trở về à? Hai ngươi cùng cưỡi một con ngựa, còn đi dạo ở trên đường nửa canh giờ?”



Hữu Xu ngoan ngoãn gật đầu, vươn tay lấy điểm tâm trên bàn.



Vẻ mặt Vương thị suy sụp, giống như là muốn khóc, lại không đành lòng chỉ trích nặng nhi tử, chỉ gượng cười dặn dò cậu ăn ít điểm tâm ăn nhiều cơm. Miễn cưỡng ngồi một lát, nàng vứt cho thị tì một ánh mắt ra hiệu, thị tì khẽ gật đầu, xoay người đi ra ngoài, thực nhanh lại dẫn một thiếu nữ diện mạo mỹ lệ, dáng người thướt tha tiến vào.



Vương thị chưa mở miệng, Hữu Xu đã buông điểm tâm xuống, ánh mắt sáng quắc mà nhìn qua.



Vương thị chưa bao giờ thấy nhi tử hơi ghé mắt nhìn thêm với một nữ tử nào, thầm nghĩ có hy vọng, vội vàng liên tục giới thiệu, “Đây là tỳ nữ nương chọn cho ngươi, năm nay vừa mới mười lăm, tên là Đào Hồng, từ hôm nay bắt đầu hầu hạ trong phòng ngươi. Ngươi trưởng thành rồi, nên biết chuyện.”



Hữu Xu chậm rãi gật đầu, vẫn chưa nghe ra thâm ý trong lời nói của Vương thị. Phần lớn tinh thần của cậu đều bị thiếu nữ này hấp dẫn. Không, dùng cái từ thiếu nữ là sai rồi, nàng ta rõ ràng là yêu vật tối hôm qua bị hai tấm tấn lôi phù nổ chết! Đầu và trái tim đều vỡ thành thịt vụn, đến tột cùng là nàng ta sống tiếp như thế nào?



Trong lòng Hữu Xu nhấc lên từng đợt sóng to gió lớn, trên mặt lại không lộ chút nào. Có thể giết nàng ta một lần, thì có thể giết nàng ta lần thứ hai, thứ ba, thứ tư, kinh nghiệm nhiều chung quy có thể tìm ra biện pháp triệt để giết chết nàng ta. Nhưng hiện tại, vẫn là giết nàng ta lần thứ ba xem xem.



Nghĩ vậy, Hữu Xu thu hồi ánh mắt, rũ đầu xuống, dùng tinh thần lực làm cho khuôn mặt nghẹn hồng, làm ra bộ dạng mối tình đầu lại xấu hổ biểu đạt. Vương thị nhìn thấy rất vui mừng, vội vàng để Đào Hồng tiến lên hầu hạ bữa tối. Đào Hồng gắp cái gì Hữu Xu liền ăn cái đó, còn liên tiếp nhìn lén sắc mặt nàng.



Đào Hồng dường như cũng thực ngượng ngùng, hoàn toàn không dám đối diện với công tử, trong lơ đãng bị cậu đụng tới mu bàn tay, còn bị dọa đến lui lại vài bước. Bỏ qua việc cả người nàng ta tanh tưởi không đề cập tới, trong nháy mắt này, Hữu Xu rốt cuộc từ trong mắt nàng ta bắt giữ được sơ hở, mới vừa rồi nàng ta là thật sự bị dọa, chứ không phải diễn trò. Xem ra liên tục bị một người giết chết hai lần, chẳng sợ yêu vật có đạo hạnh cao thâm tới đâu cũng tránh không được sinh lòng sợ hãi.