[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Chương 62 :

Ngày đăng: 12:10 30/04/20


Con trai của mình, Triệu thị lang sao lại không biết? Từ nhỏ Hữu Xu đã chết suy nghĩ, nhận định cái gì chính là tám con trâu cũng kéo không nổi. Nếu cậu đã tình thâm với cửu hoàng tử, vậy nhất định là sống chết có nhau, nếu cửu hoàng tử chết ở trên chiến trường, khả năng cậu sống một mình thực nhỏ.



Vì bảo vệ nhi tử, ngay cả suy nghĩ trói người giấu kín Triệu thị lang cũng có, lại phòng không được tên khốn cửu hoàng tử kia trắng trợn cướp người. Trời biết bọn họ đi rồi hắn ta từng nguyền rủa cửu hoàng tử bao nhiêu lần, rồi dưới tiếng hét ra lệnh của thê tử lại không thể không cầu phúc cho đối phương. Bởi vì cửu hoàng tử còn sống, thì nhi tử có thể sống, hiện giờ bọn họ là hai mệnh một thể.



Mỗi khi đêm khuya người tĩnh không cách nào yên giấc, hắn ta chỉ có thể một lần lại một lần mà tự nói với mình, cũng nói với thê tử: cửu hoàng tử sẽ không chết, hắn chính là thái tử, dù cho ba mươi vạn đại quân đều bị tiêu diệt, sẽ luôn có người nghĩ biện pháp đưa hắn về. Con của chúng ta đi theo hắn hẳn là an toàn.



Nhưng mà trong lòng hắn ta cũng biết, ba mươi vạn đại quân này có thể mặc cho cửu hoàng tử hiệu lệnh hay không còn là một ẩn số. Những cựu thần, hoàng tử, thậm chí hoàng hậu trong triều, ai không ngóng trông cửu hoàng tử nhanh chóng đi tìm chết, bọn họ hoàn toàn có thể âm thầm ngáng chân, khiến hắn có đi không có về. Mà ngay cả các phòng Triệu gia trước đây kiên định đứng bên cửu hoàng tử cũng đều sôi nổi chuyển sang lục hoàng tử, trái lại xa lánh đè ép đại phòng.



Triệu thị lang hận nha, mỗi khi trên triều đình có người đứng ra giục Hoàng Thượng giáng chỉ Tây Bắc, lệnh cửu hoàng tử tự sát, hắn ta liền tức đến khó thở mà túm người đó chửi rủa, lời gì lỗ mãng cũng dám phun loạn, đến khi khiến người ta nâng không nổi đầu mới bỏ qua. Chính là do sức chiến đấu cường đại của hắn ta, mà thái tử đi mấy tháng Trọng Khang đế mới cảm thấy thư thái bội phần, đối với hắn ta cũng càng thêm rất nhiều dung túng. Nếu không, nếu đổi thành người khác thất thố ở trên triều như thế, ông sẽ lập tức bảo thị vệ xách ra ngoài, đánh năm mươi trượng.



Triệu thị lang trong cơn bi thống tiếp nhận chiến báo, khóc thút thít xem xong, sau đó ngây ngẩn cả người. Mấy giây qua đi, hắn cầm chiến báo xem lại một lần nữa, sau đó lọ mọ đứng lên, giơ hai tay vừa cười vừa nhảy, giống như người điên. Hóa ra phong chiến báo này là thư cửu hoàng tử tự tay viết, chẳng những báo tin vui đại thắng, còn nói mình và Hữu Xu đều thực bình an, bảo phụ hoàng, Triệu đại nhân, Triệu phu nhân yên tâm. Còn nói mình tuyệt đối sẽ không vi phạm lời hứa lúc trước, dù mình chết trận chiến trường, cũng sẽ đem Hữu Xu an toàn đuổi về thượng kinh.



Không chết, thế mà lại không chết, lại còn dùng ba mươi vạn đại quân diệt sạch trăm vạn liên quân, đây là kỳ tích như thế nào? Tuy rằng trong chiến báo vẫn chưa thuyết minh kỹ càng tỉ mỉ là trận chiến này chiến thắng như thế nào, nhưng đối với việc này Triệu thị lang lại tin tưởng không nghi ngờ. Hắn điên điên khùng khùng mà cười một khắc đồng hồ mới bình tĩnh trở lại trong tiếng ho khan của Trọng Khang đế, cực kỳ bình tĩnh dùng khăn lau nước mắt, chùi nước mũi, sửa lại mũ quan xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như trước đó cái gì cũng không phát sinh.



Trọng Khang đế dở khóc dở cười xua tay, “Đem chiến báo truyền cho các vị ái khanh nhìn xem đi.”



Nhìn thấy phản ứng của Triệu thị lang, mọi người phía dưới đã sớm tò mò đến cào tim cào phổi. Lúc lại khóc lúc lại cười, hay là được tin chiến thắng? Nhưng mà không có khả năng nha! Ba mươi vạn đại quân làm thế nào chống lại trăm vạn liên quân? Vả lại ba mươi vạn đại quân này cũng đều không phải là một lòng, mưu đồ phần mình, chỗ nào sẽ quên mình phục vụ cho cửu hoàng tử? Chẳng lẽ là viện quân đúng lúc chạy tới cứu hắn? Cũng không có khả năng mà, chư vị hoàng tử đều đã đánh tiếng, không cho quân đóng xung quanh vọng động, trừ khi truyền đến tin báo tử của cửu hoàng tử.



Dưới đủ loại bố cục, dù cửu hoàng tử có chín cái mạng cũng không có khả năng sống sót trong đại chiến! Nghĩ như vậy, rất nhiều người khôi phục bình tĩnh, nhất nhất truyền đọc chiến báo, sau đó lộ ra vẻ mặt không dám tin. Nhất là vài vị hoàng tử, gương mặt lại không cẩn thận vặn vẹo, nhìn tựa như khóc mà không phải khóc, cười mà như không cười, rất là quỷ dị.



Chờ chiến báo truyền đọc xong, Trọng Khang đế vỗ ngự án, chậm rãi nói, “Một trận này, thái tử đã khôi phục Hạ Khải ta, nâng cao quốc uy của ta, cũng khiến quân lính bốn nước tan rã, nghe tin đã sợ mất mật. Các vị ái khanh, đại tin tốt như thế, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy thoải mái sao?” Dứt lời vuốt râu mà cười, biểu tình vui sướng.



Cho tới bây giờ ông chưa từng lo lắng cho nhi tử, nếu như không thể tìm được Hữu Xu, một kiếp này hắn có lẽ không qua được, nhưng có Hữu Xu ở bên cạnh, bất luận như thế nào hắn cũng sẽ không để cho mình thất bại.



“Thoải mái, sau khi trở về ổn thỏa thống thống khoái khoái uống mấy vò rượu ngon, say ba ngày ba đêm!” Triệu thị lang lắc lắc thân thể béo tròn tiến lên nịnh nọt. Ngay sau đó lại có vài vị cựu thần phái thiết huyết vỗ tay cười to, nói muốn uống một trận sảng khoái với hắn ta.



Lại nhìn những người còn lại, liền có chút trầm mặc xấu hổ. Một lát sau, một ngôn quan chắp tay bước ra khỏi hàng, nghi ngờ nói, “Bệ hạ, ba mươi chiến trăm vạn, trận này tất nhiên thảm thiết, nhưng trong chiến báo thái tử điện hạ lại đề cập bên ta chỉ chết mấy vạn, xác thực làm người ta khó có thể tin. Để phòng người nào đó giả truyền tin chiến thắng, tham công giả mạo, còn xin bệ hạ sai người đến Tây Bắc điều tra.”



Trọng Khang đế cười mà không nói. Cứ cách mấy ngày ông liền thư tín với nhi tử một lần, sao lại không biết tình hình chân thực của Tây Bắc? Phong thư chiến thắng này trình lên ba vạn thương vong đích thật là con số giả dối, cũng không phải báo thiếu, mà là báo nhiều. Nếu đem tình huống chân thật nói với những người này, sợ là bọn họ sẽ kinh ngạc đến rớt cằm. Nghĩ hẳn là qua không lâu nữa, truyền thuyết “trận chiến trời phạt” sẽ ầm ĩ đến mức mọi người đều biết, không phải do bọn họ không tin nữa. Có điều còn phải khuyên bảo nhi tử cần phải bảo vệ tốt Hữu Xu, đừng để nước khác biết được cậu chính là vị tiên sư kia.



Nghĩ vậy, Trọng Khang đế xua tay bãi triều, đối với nghi ngờ của ngôn quan lại không để ý tới. Triệu thị lang xoay người tiễn bước Hoàng Thượng, sau đó dùng thân thể béo tròn hung hăng đụng người nọ một cái, biểu tình vô cùng không tốt.



“Đến tột cùng ngươi có đầu óc hay không hả? Nếu tin chiến thắng là giả, lúc này liên quân tất nhiên đã công phá Long Ải Khẩu, đến Ngọc Môn Quan, một khi Ngọc Môn Quan thất thủ, trăm vạn thiết kỵ liền có thể thông suốt mà đột nhập Trung Nguyên, lấy tận nửa cái Hạ Khải. Hậu quả nghiêm trọng như thế, ai dám giấu diếm lung tung? Ngươi lại thật sự cho rằng thái tử điện hạ là tiểu nhân như ngươi, có thể vì tư lợi bản thân mà không màng xã tắc à?” Đụng ngã người ta còn chưa tính, hắn ta còn ở trước mặt chư vị hoàng tử chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, ầm ĩ đến mức mọi người vô cùng không chịu nổi.



Lục hoàng tử nắm chặt hai tay, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện ngu xuẩn như giả truyền tin chiến thắng, Cơ Mẫn Chi hẳn là làm không được. Nhưng ba mươi vạn chiến trăm vạn, vả lại còn lấy được toàn thắng, điều này sao có thể chứ? Cứ chờ xem, tiếp qua mấy tháng, việc này là thật hay là giả tự nhiên sẽ có kết quả.



Lần này vừa chờ chính là hai năm, gần như cứ cách mấy tháng biên quan sẽ truyền đến tin chiến thắng, cửu hoàng tử xuất phát từ hướng đông Long Ải Khẩu, một đường thẳng lấy hai nước Trịnh, Tần, hiện đã đánh tới biên cương Tấn quốc. Mà Sở quốc ở nơi xa xôi nhất, thực lực nhỏ yếu nhất đã không chiến mà hàng, đem rất nhiều vàng bạc châu báu, tuyệt thế giai nhân đưa vào thượng kinh, đổi lấy hiệp nghị miễn trừ chiến hỏa.



Khi đại sứ đưa thư hàng mang theo mấy trăm xe tài vật vào thành rước lấy rất nhiều dân chúng dừng chân nhìn ngó, trong miệng ai cũng tán dương sự tích cửu hoàng tử, ví dụ như đế tinh trọng lâm, nhất thống Cửu Châu, thiên mệnh trong người, lại ví dụ như thần nhân tương trợ, bách chiến bách thắng, không gì không công phá được. Tóm lại, cửu hoàng tử vốn bị người ta coi là yêu tinh hiện tại lại là chân long huyết mạch, phàm là người làm trái ắt gặp trời phạt.



Hắn ở bên ngoài chinh chiến, dân chúng Hạ Khải đã sớm theo lẽ đương nhiên mà coi hắn là đế vương kế nhiệm, những hoàng tử khác muốn thượng vị quả thực là si tâm vọng tưởng.



Đủ loại sự tích từng chuyện từng chuyện truyền vào thượng kinh, dần dần truyền khắp Cửu Châu, chư vị hoàng tử không còn tâm lý may mắn nữa. Bọn họ biết, trừ khi Cơ Mẫn Chi bỗng nhiên đột tử ở bên ngoài, nếu không thì thái tử Hạ Khải tuyệt đối sẽ không có người thứ hai. Nhưng trong thiên hạ người muốn mạng hắn thật sự rất nhiều, ai có thể thật sự thương tổn đến một sợi lông của hắn? Phải biết là, bên cạnh hắn có tiên nhân tương trợ.



Vài vị hoàng tử cực kỳ muốn mượn sức tiên nhân, phái thám tử vào trong quân ngầm hỏi lại không chiếm được một chút tin tức nào, ngay cả tai mắt lúc trước xếp vào cũng đều chuyển sang dưới trướng cửu hoàng tử, đối với thân phận chân thật của tiên nhân nói năng thận trọng. Tra không được thì cũng thôi, càng làm bọn họ trở tay không kịp chính là, phụ hoàng vốn dĩ thờ ơ lạnh nhạt đối với việc tranh đấu đoạt vị, thậm chí còn thầm thúc đẩy, lại bắt đầu thanh toán hành vi phạm tội của bọn họ. Bị đẩy ra đầu tiên chính là đại hoàng tử, bởi vì tội mưu nghịch bị phán giam lỏng suốt đời, kế tiếp chính là nhị hoàng tử, tam hoàng tử… Mà huynh đệ cùng mẫu với cửu hoàng tử là lục hoàng tử, cũng bởi vì những tội danh mưu hại thái tử, tham ô quân lương, kết bè kết cánh mà bị biếm làm thứ dân, vĩnh viễn trục xuất hoàng cung.



Tuy rằng tự do vẫn còn, lại mất thân phận cao cao tại thượng cùng quyền hành làm mưa làm gió, tư vị nan kham mà lại tuyệt vọng kia có thể nghĩ ra. Lục hoàng tử bởi vậy mà phát điên, lúc thì cười to, lúc thì khóc lớn, lúc lại nói mình là thiên mệnh đế tinh, xem chăn đơn là long bào khoác ở trên người, bảo người qua đường dập đầu quỳ lạy.



Minh Châu công chúa thương tiếc huynh trưởng, nhận hắn đến Triệu phủ chiếu cố, cuối cùng vào cung xin hoàng hậu giúp đỡ. Tam cung lục viện, bảy mươi hai phi, có ai không biết hoàng hậu đã thất sủng, dù nàng nước mắt giàn giụa quỳ gối trước Dưỡng Tâm điện dập đầu, Hoàng Thượng cũng không liếc nhìn nàng thêm một cái, còn sai người áp giải nàng vào Phượng Loan cung, cấm túc nửa năm. Hoàng hậu hết cách, chỉ phải trộm đưa chút tài vật đến Triệu phủ, bảo nữ nhi giúp chiếu cố lục hoàng tử.



Sau khi chư vị hoàng tử sôi nổi xuống ngựa, lại có rất nhiều đại thần bị liên lụy, người đứng sai phe đều bị miễn chức, còn có người cả nhà nhận tội, liên luỵ cửu tộc. Triệu gia cũng là một trong số đó, nhưng bởi vì nguyên nhân đại phòng là họ hàng gần, lại bởi vì Minh Châu công chúa gả vào nhị phòng, có thể giảm nhẹ xử lý. Nhưng tử tội có thể miễn, mang vạ thì khó thoát, nhị lão gia, tam lão gia, tứ lão gia vốn dĩ dựa vào chèn ép thái tử truy phủng lục hoàng tử mà thu được đề bạt, lần lượt bị cướp đoạt công danh, vĩnh viễn không dùng lại, còn có ngũ lão gia bởi vì tội tham ô bị lưu đày cả nhà.
“Nhanh như vậy liền có cảm giác à?” Cửu hoàng tử cười nhẹ trêu chọc, sau đó thối lui một chút quan sát cúc huyệt hơi hơi mấp máy khép mở của cậu. Nơi đó đã bị chất lỏng trong suốt từ ngọc hành chảy xuống làm ướt nhẹp, bày ra màu phấn hồng trơn bóng, nhìn vô cùng ngon miệng mê người. Cửu hoàng tử cúi người xuống, dùng đầu lưỡi một tấc một tấc xâm nhập, liếm qua tất cả những nếp uốn tinh tế ngọt ngào đó.



Kích cỡ đầu lưỡi tự nhiên kém hơn long căn, nhưng xúc cảm ẩm nóng trơn mềm và linh hoạt hay thay đổi phương hướng lại càng tốt hơn, Hữu Xu kêu a a hai tiếng, thiếu chút nữa tiết ra, cúc huyệt nhịn không được dùng sức kẹp chặt. Cửu hoàng tử cảm giác được đầu lưỡi bị đè ép, lại cảm thấy tầng tầng mị thịt quấy đảo, long căn nhất thời trướng lớn đến cực hạn.



Hắn bắt chước tần suất giao hợp, bắt đầu nông sâu mà ra vào, bởi vì đầu lưỡi mang rất nhiều nước bọt đi vào, khiến cho cúc huyệt càng thêm trơn dính mềm mại.



Hữu Xu đã bị đầu lưỡi khiến cho nước mắt liên miên, lắc đầu thấp giọng kêu, “Thật xót, thật tê, từ bỏ.” Vừa nói vừa nắm chặt ngọc hành mình, rất nhanh vuốt động.



“Không cần còn sờ chính mình làm chi? Đến tột cùng là tê xót hay là trống rỗng? Nói cho ta biết lời thật? Nếu không ta liền dừng lại, để ngươi tự mình giải quyết.” Cửu hoàng tử cởi bỏ đai lưng, cởi quần dài, đem long căn cứng rắn như sắt lại thô như cánh tay con nít thả ra. Hắn biết vật nhỏ tất nhiên khẩu thị tâm phi, cũng không biết lúc ở Tây Bắc là ai mỗi ngày quấn lấy mình muốn hút long tinh, phía dưới hút no thì đổi phía trên, không chịu dứt.



Có đôi khi, Hữu Xu là bé con hồn nhiên nhất, nhưng cũng là yêu tinh câu hồn nhất.



“Xót.” Hữu Xu rưng rưng nước mắt suy nghĩ một khắc, nhỏ giọng nói.



“Phải không, vậy thì bỏ đi.” Cửu hoàng tử cười như không cười dùng long căn để ở cúc huyệt, lại không vào trong, chỉ nhẹ nhàng, thong thả mà ma xát, khi cúc huyệt hơi hơi mở ra hút lấy liền rời khỏi một chút, bộp bộp bộp mà quật hai bên bắp đùi, lại dao động qua lại trong kẽ mông.



Hữu Xu sắp bị hắn đùa đến điên rồi, cho dù phía trước không ngừng được an ủi, mặt sau cũng khó chịu đến lợi hại. Cậu chủ động mở hai chân ra, nâng mông lên, nghẹn nước mắt hô, “Là trống rỗng, là trống rỗng, ngươi mau vào, ta muốn ngươi tiến vào.”



Cửu hoàng tử cúi đầu hôn cậu, vừa hôn vừa nói giọng khàn khàn, “Bảo bối, ta yêu nhất chính là dáng vẻ ngươi khẩu thị tâm phi, nước mắt sương mù. Như vậy ta có thể hung hăng mà trừng phạt ngươi.” Vừa dứt lời, long căn thật lớn nóng rực của hắn liền nương theo nước bọt chui vào, quấy đảo trong vách tràng tinh xảo.



Bụng Hữu Xu nhô ra một khối, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dạng dương cụ, nó vào thực sâu, thực mạnh, gần như muốn đâm vào trong dạ dày cậu. Cậu theo bản năng mà buộc chặt, lại đem dương cụ áp đến một điểm mẫn cảm nhất của mình, sau đó không thể khống chế mà run rẩy.



Tầng tầng lớp lớp mị thịt bỗng nhiên sống lại, không ngừng hút, mấp máy, buộc chặt, khiến cửu hoàng tử dục tiên dục tử, muốn ngừng mà không được. Hắn vừa hỏi có phải nơi này không, sung sướng không, thoải mái không, vừa liên tục không ngừng va chạm tới một điểm kia, rồi lại cảm thấy cái tư thế này vào không quá sâu, liền cuốn thiếu niên tới, nâng mông lên, từ phía sau thao làm, một bàn tay nắm chặt cái eo nhỏ nhắn của thiếu niên, một bàn tay nắm chặt linh khẩu cậu, không cho cậu tiết ra trước.



“Hữu Xu, bảo bối, ta sắp bị ngươi thiêu chết rồi. Trong hoa tâm ngươi có một ngọn lửa, có một bãi nham thạch nóng chảy, có một cái miệng nhỏ nhắn, nó đang cắn ta, nó đang phun ta.” Cửu hoàng tử vừa tinh tế miêu tả cảm giác của mình, vừa ra vào mãnh liệt mà trừu sáp, dịch ruột non trong suốt bị đánh thành bọt màu trắng, chậm rãi từ trong nếp uốn nơi cúc huyệt chảy ra.



Cảnh tượng này dâm mỹ mê người như thế, khiến cửu hoàng tử nhìn trăm lần không chán. Ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm chỗ giao hợp, không nỡ rời đi, môi lúc thì cắn lỗ tai thiếu niên, lúc lại hút bả vai cậu, lưu lại một chuỗi ấn ký đỏ tươi trên lưng cậu.



Hai tay Hữu Xu bị hắn bắt chéo sau lưng, đặt trên đệm giường, bị đâm đến sắp bay ra, nhưng chỗ sâu trong hoa tâm truyền đến khoái cảm cùng với những lời nói dâm mỹ dâm loạn đó lại hỗn hợp thành xuân dược mạnh mẽ, làm cậu chỉ muốn một mực trầm mê. Cậu ưm ưm a a rên rỉ, phía trước phía sau luật động, theo bản năng hô chủ tử.



Cậu đến ba lượt, lại đều bị mạnh mẽ bóp chặt phần đỉnh không được phóng thích, vừa muốn há mồm cầu xin, nước bọt liền dọc theo khóe miệng từng đợt từng đợt nhè nhẹ chảy tới trên đệm, có thể thấy vui thích sau huyệt đã cướp đi khống chế của cậu đối với thân thể. Cửu hoàng tử ghé vào lỗ tai cậu cười nhẹ, sau đó buông hai tay cậu ra, sửa thành tách mông thịt trắng nõn của cậu, tăng lớn tốc độ và lực đạo cắm rút, từng chút từng chút một cả căn vào hết.



Hữu Xu muốn nói đủ rồi, dừng lại, cổ họng lại khàn đến lợi hại, cảm giác mình bị nâng lên, quấn lấy, mặt đối mặt mà ngồi trong lòng chủ tử. Hai tay hữu lực của chủ tử nâng hai cánh mông thịt của cậu, nâng nâng lên trên, sau đó đột nhiên buông tay, làm trọng lượng thân thể cậu từng chút một va chạm trên long căn.



Hữu Xu hét rầm lên, cảm giác trước nay chưa từng có nhiều lần tán loạn trong bụng, giống như muốn nổ mạnh. Tại sao có thể vào sâu như vậy, cứng như vậy, hữu lực như vậy? Cậu vốn tưởng rằng loại cảm giác này đã là cực hạn, chủ tử lại nhanh chóng nâng cậu lên, buông xuống, nâng lên, buông xuống, làm cậu giống như con thuyền nhỏ, cao thấp xóc nảy trong cơn sóng gió động trời, lại làm thế nào cũng không trốn được cơn lốc thổi quét qua trung tâm.



Cửu hoàng tử cũng sắp điên rồi, thiếu niên mỗi một lần cao trào liền run rẩy một chút, run rẩy một chút liền cắn lấy mình càng chặt hơn, cậu còn chảy ra dịch ruột non ào ào, khiến cho phần đỉnh mình ướt nhẹp, tưới đến nóng bỏng. Hắn cắn chặt răng cuồng mãnh mà cực nhanh trừu sáp trên dưới một trăm lần mới gầm nhẹ tiết ra, đồng thời buông linh khẩu thiếu niên ra, để cậu giải phóng.



Khuôn mặt tú lệ của Hữu Xu đã sớm bị nước mắt làm ướt nhẹp, vừa run rẩy vừa nghẹn ngào, nhìn qua cực kỳ đáng thương. Nhưng mà sau huyệt cậu lại bởi vậy mà căng thẳng co rụt lại, khiến cửu hoàng tử mới vừa mềm nhũn xuống lại bắt đầu sưng tấy.



“Từ bỏ.” Hữu Xu cảm giác sau huyệt nóng hổi đau xót, vội vàng ngửa về phía sau. Một tiếng phụp vang lên, long căn nửa cứng trượt ra, trên đỉnh kéo ra một đường chỉ bạc, lại có bạch trọc ồ ồ chậm rãi chảy ra, lan ra trên đệm giường.



Cửu hoàng tử dùng bàn tay chặn phấn huyệt không thể khép lại, khàn giọng cười, “Hữu Xu, giúp ta sinh một hài tử đi. Ngươi không phải nói hai ta trời sinh một đôi, con cháu hiếu thuận, gia nghiệp thịnh vượng sao?”



Hữu Xu rối rắm nói, “Nhưng mà trong thân thể ta không có khí quan dựng dục hài tử. Nếu không thì ngươi chờ một chút đi, ta nghĩ biện pháp.”



Cửu hoàng tử không nghĩ cậu trả lời nghiêm túc như thế, nhất thời cười ha hả, thổi mạnh vào mũi cậu nói, “Đứa ngốc, ta nói giỡn với ngươi thôi.”



Nhưng mà ta không phải nói giỡn. Biết nếu nói ra sự thực, chủ tử có lẽ sẽ bị dọa, Hữu Xu yên lặng đem những lời này nuốt vào trong bụng.