[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Chương 69 :

Ngày đăng: 12:11 30/04/20


“Triệu Hữu Xu” là một kẻ tham tiền, đem toàn bộ vàng bạc cướp đoạt được cất trong khố phòng ở huyện nha, mở tất cả các rương ra, trắng bóng ánh vàng rực rỡ một mảnh, chói mắt cực kỳ. Hữu Xu cẩn thận kiểm kê danh sách đăng ký một lần, sau đó đem đi mua vật tư giúp nạn thiên tai, tu sửa gia cố đê đập vân vân.



Ngắn ngủn hơn nửa tháng, cậu đã thanh danh lan xa. Chỉ riêng huyện Toại Xương cậu quản hạt là không thu quá nhiều thuế ruộng của dân chúng, nếu ai bị oan khuất chỉ cần đi gõ trống kêu oan, không cần hối lộ nha dịch, cũng không cần tiêu phí một khoản bạc đi mời trạng sư, bởi vì huyện thái gia sẽ tự mình viết đơn kiện cho ngươi, văn chương kia, luận cứ kia, quả nhiên là dương ba chấn tảo*, vân hà mãn chỉ**. Dần dần, văn nhân Toại Xương không cả ngày ở trong nhà đọc sách nữa, mà là quanh quẩn ở cửa huyện nha, chỉ để nghe một chút trạng từ của huyện thái gia, sau đó một bên rung đùi đắc ý một bên say mê không thôi cảm thán, “Nghe một câu nói của ngài, hơn mười năm đọc sách mà!”



*Dương ba chấn tảo: hình dung văn chương rất hoa mỹ.



**Vân hà mãn chỉ: hình dung đầy trang giấy đều là chữ viết tinh mỹ.



Hết thảy hiện tại Hữu Xu làm, một là vì trả nợ, hai là vì tự bảo vệ mình, ai kêu cậu xui xẻo, dính lên hậu đại như vậy chứ. Bởi vì cậu ra giá cả thực có lợi, số lượng cần cũng thật lớn, thương nhân lương thực gần Toại Xương sôi nổi tới hiệp đàm với cậu, từ sáng đến tối nối liền không dứt.



Ngày hôm đó, Hữu Xu thật vất vả bàn xong một cuộc mua bán lớn, dĩ nhiên đói đến nỗi ngực dán vào lưng, vội vàng lệnh hạ nhân dọn đồ ăn lên. Bởi vì dân chúng đều sống khổ, cậu cũng không dám xa xỉ lãng phí, chỉ bảo đầu bếp xào một đĩa gan heo, một đĩa cải trắng cộng thêm một phần rau trộn nấm mèo. Cậu bưng bát lên nhanh chóng lùa vài ngụm, đang định vươn tay đi gắp một khối gan heo, liền thấy chỗ trống đối diện mình bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng cao lớn.



Người nọ vẫn mang mặt nạ như cũ, ánh mắt đen tối khó lường mà nhìn mình chằm chằm.



Sao, sao lại đến nữa? Tên nhóc con trong lòng Hữu Xu gần như muốn kêu rên, cơ bắp trên mặt không khỏi run rẩy, miệng ngậm hạt cơm dưới cơn chấn kinh tự động nuốt xuống cổ họng, sau đó cực kỳ bất hạnh mà sặc vào khí quản. Dục vọng muốn ho khan ùn ùn kéo đến, Hữu Xu lại chỉ có thể gắt gao nhịn xuống, bởi vì cậu biết một khi biểu hiện ra khác thường, người đối diện sẽ lập tức câu hồn mình đi.



Không thể ho khan, ngàn vạn lần không thể ho. Tay cậu nắm đũa đang phát run, hầu kết tinh xảo không ngừng kích thích, đôi mắt vừa to vừa tròn thì càng là giọt sau tiếp giọt trước mà thấm ra nước mắt, bộ dạng nhìn qua đáng thương cực kỳ. Tiểu tư đứng ở một bên hầu hạ hoảng sợ, vội vàng đi qua hỏi tình hình.



Cậu lung tung lau quệt nước mắt, lại xoa xoa cổ, gian nan nói, “Ta không sao, hôm nay trù tử bỏ quá nhiều ớt, ta không quen.”



“Nhưng mà lão gia, không phải là ngài bảo đại trù bỏ nhiều ớt một chút sao? Hôm qua ngài còn ngại hắn nấu đồ ăn quá thanh đạm, lệnh cho hắn ngay cả nước nấu cải trắng cũng phải bỏ thêm chút ớt mà.”



Tiểu tư lập tức phá, khiến Hữu Xu vừa ảo não vừa bối rối. Cậu dùng bàn tay ôm lấy cổ, hụt hơi nói, “Hôm qua quả thật bỏ ít, nhưng hôm nay lại bỏ quá nhiều, ngươi quay lại nói cho hắn biết, bảo hắn suy nghĩ mà bỏ, tốt nhất là không nhiều không ít.” Dứt lời cúi đầu, tiếp tục tí ta tí tách rơi nước mắt.



Người bị sặc nếu như cố nén không ho ra, tư vị kia quả thực một lời khó nói hết. Hữu Xu cực kỳ muốn đập đầu vào tường, lại còn phải giả bộ chỉ là bị cay, kỳ thật không có chuyện lớn gì. Tiểu tư rót một chén trà lạnh cho cậu, sau đó chạy tới phòng bếp tiện thể nhắn lại. Chân trước hắn ta mới vừa đi, nam tử chân sau liền biến mất, cũng không biết có nhìn ra sơ hở gì không.



Hữu Xu bất chấp nghĩ sâu hơn, lập tức ngã lên trên ghế không ngừng đấm ngực, sau đó liều mạng ho khan, khóe mắt, mũi đều ướt sũng, đỏ rực, nước mắt nước mũi cũng dính đầy má, dáng vẻ nhìn qua vừa chật vật lại có chút buồn cười. Khi cậu rốt cuộc cũng ho ra được hạt cơm trong khí quản, cũng không biết nam tử vốn đã biến mất, kì thực còn ở trong sảnh. Hắn bất quá chỉ ẩn đi thân hình, ngược lại ngồi ở bên cạnh Hữu Xu, nghiêng đầu, chống cằm, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm đối phương.



Mắt thấy Hữu Xu rốt cuộc hoãn khí lại, cũng không dám lùa cơm nữa, mà là bảo tiểu tư đổi hai cái bánh màn thầu trắng bự, điên cuồng gặm giống như cho hả giận, cuối cùng hắn thấp giọng cười rộ lên.



Chỉ cần miệng Hữu Xu vừa nhếch lên hoặc là hơi hơi mím lại, lúm đồng tiền ở hai má liền như ẩn như hiện. Cậu há mồm cắn bánh màn thầu, bỗng nhiên cảm thấy chỗ lúm đồng tiền lành lạnh, như là lúc mùa đông có một hạt tuyết rơi vào, xúc cảm vô cùng chân thật.


*Nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn: gần giống câu có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, một người vinh thì cùng vinh, một người gặp họa thì cùng gặp họa.



Vương Phúc cũng là tình huống giống vậy, vì vậy hai người thực nhanh liền ý thức được tình huống nguy cấp, giống như lửa đốt mông mà chạy ra ngoài. Nam tử cao lớn theo sát phía sau, đợi xe ngựa chạy ra khỏi huyện Toại Xương liền nhoáng lên một cái.



Một luồng hắc quang đánh trúng mông ngựa lái xe, chúng nó giơ móng trước lên đâm trái đụng phải, vứt hai người trong xe ra xa xa, đợi thị vệ nâng người trở về, phát hiện một người ngã gãy chân, một người thì ngã gãy lưng, thương thế đều cực kỳ nghiêm trọng.



Hữu Xu suy đoán chỉ sợ hai người gặp xui xẻo rồi, trong lòng cũng liền thoải mái, đề bút viết xuống tin tức “tiên hoàng băng hà, tân hoàng đăng cơ”, lệnh người hầu dán ra ngoài, lại kỹ càng tỉ mỉ liệt một phần bảng biểu, bố trí công việc phòng lụt phòng ôn dịch, trách nhiệm do các lý trưởng gánh vác.



Biết được Ngô tri huyện đi Toại Xương, mấy quan lão gia ở vài thị trấn gần đó đều âm thầm bóp cổ tay, tự trách mình không thể sớm xuống tay, rồi lại sôi nổi ngóng trông Triệu huyện lệnh xui xẻo. Nhưng mà tin tức Triệu huyện lệnh bị biếm chức không có tới, báo tang lại tới trước, núi dựa của bọn họ có một ngã một, thượng vị lại là ngũ hoàng tử ai cũng không quen thuộc.



Đây là chuyện gì vậy! Trong lòng nhóm quan lão gia không ngừng kêu khổ, lại vẫn miễn cưỡng giữ vững tinh thần bố trí mấy thứ cờ trắng, hương nến, chuẩn bị diêu tế* hoàng lăng, về phần lệnh chống lũ chống hạn, thì giống như không phát hiện. Mà Hữu Xu chỉ làm bộ làm dạng vào ngày đầu tiên, vài ngày còn lại đều vội vàng mua vật tư, củng cố đê đập, cuối cùng còn dư mười vạn lượng hiện ngân dự bị.



*Diêu tế: hành lễ tế hướng về nơi xa.



Bất tri bất giác lại là một tháng đi qua, quay đầu ngẫm lại, Diêm La vương xuất quỷ nhập thần không ngờ đã mười bảy mười tám ngày không có tới, chẳng lẽ là triệt để đánh mất hoài nghi với mình sao? Hữu Xu còn chưa kịp cao hứng, chợt nghe quỷ chết đói nói, “Đại nhân, tiểu nhân phải đi ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió, lúc này từ biệt ngài. Ngài xem mây đen trên trời và sương mù dưới đất, đã sắp nối thành một mảnh, thiên tai nhân họa ngay ở trước mắt, đến lúc đó tất sẽ chết rất nhiều người, mà quỷ sai sẽ hành động nhiều, khóa lấy oan hồn. Để đề phòng bị bắt, tiểu nhân phải đi nhanh thôi.”



“Bị bắt thì không phải vừa vặn đi đầu thai luôn sao?” Hữu Xu không hiểu.



“Tiểu nhân đời trước không tích đức, dù có đầu thai cũng không được làm người, không bằng tiếp tục ở lại phàm thế. Tiểu nhân đi, đại nhân ngài bảo trọng.” Nó vừa thở dài vừa ẩn vào dưới nền đất, những quỷ phó còn lại cũng đều sôi nổi cáo từ.



Đến lúc này, Hữu Xu nào còn có tâm tư suy nghĩ thứ khác, lập tức đi đến khố phòng tính toán vật liệu cứu tế như lương thực, dược liệu, ngân lượng. Ngay lúc cậu đang bề bộn, mấy tên tùy tùng của Vương Phúc lại chạy tới huyện nha làm ầm ĩ, nói là muốn trở về làm người hầu một lần nữa. Xin nghỉ một ngày liền trừ một ngày tiền công, đây vốn là triều đình quy định, bọn họ liên tục xin nghỉ hơn mười ngày, cũng thiếu rất nhiều chi tiêu, vốn tưởng rằng chờ Vương Phúc trở về tất nhiên sẽ trọng chưởng quyền hành, đem tất cả tổn thất bù lại, nào ngờ quỷ xui xẻo Vương Phúc lại ngã gãy lưng, tê liệt tại giường.



Càng làm người ta bất an chính là: Lễ thân vương chết bất đắc kỳ tử, tân hoàng đăng cơ, núi dựa của Vương tri phủ sập ầm ầm, tương lai ông ta còn có thể tiếp tục làm quan hay không cũng là ẩn số, làm thế nào bảo vệ mấy tiểu lâu la quan hệ cạp váy phía dưới? Cho đến lúc này, mọi người mới ý thức được cái gì gọi là “sư gia nước chảy, huyện lệnh sắt thép”. Huyện thái gia không quen nhìn Vương Phúc, nói đạp liền đạp; thiếu nhân thủ, đảo mắt có thể thuê mấy chục tráng hán. Chống đối với cậu không khác gì lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết.



Bọn họ biết vậy chẳng làm, quỳ gối ngoài cửa lớn không ngừng dập đầu xin lỗi. Hữu Xu vốn là bận rộn không chịu nổi, làm sao lại dùng mấy tiểu nhân chỉ biết ăn không ngồi rồi này, tức khắc viết thư cho nghỉ việc đóng quan ấn, phân phát xuống, sau đó dán thông báo công bố.



Hiện tại dân chúng Toại Xương đã quen mỗi ngày đến công bảng ngoài nha môn nhìn nhìn, huyện thái gia phàm là có việc, bất luận lớn nhỏ đều sẽ nhất nhất thông báo, vì đó mà thực hiện được một cái danh hào, gọi là chính vụ trong suốt. Mặc dù không biết là có thật sự trong suốt hay không, nhưng tốt xấu thì dân chúng có thể biết chính sách nào có lợi với mình, những cái nào lại yêu cầu bọn họ đúng lúc phòng bị hoặc chấp hành.



Bất quá chỉ hai tháng, trị an huyện Toại Xương đã từ hỗn loạn bất kham đến gọn gàng ngăn nắp, mà tinh thần diện mạo của dân chúng cũng thay đổi. Kính yêu của họ đối với Triệu huyện lệnh đã vượt qua cung kính với thần phật, nếu ai dám nói một câu không tốt về Triệu huyện lệnh, lập tức sẽ bị đám người vây công.



Trước mắt, Triệu huyện lệnh lại giúp dân trừ bỏ một tai hại lớn, đem những bộ khoái, nha dịch, tư lại đã từng ức hiếp ở trên đầu bọn họ một lưới bắt hết, cái này khiến lòng người vui sướng như thế nào chứ? Lột lớp da quan lại ra, những người này chẳng là gì cả, ai còn sợ họ? Trong tiếng khua chiêng gõ trống, mọi người chen chúc tới, ném đá, nhổ nước bọt, ném rau thối, trị đám người đó đến kêu cha gọi mẹ, chật vật chạy trốn.