[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu
Chương 84 :
Ngày đăng: 12:11 30/04/20
Ngày hôm đó xuống buổi trực, Triệu đại nhân từ biệt Huyền Quang đế trở lại quỷ trạch. Người khác chỉ thấy cậu lẻ loi một mình, lại không biết Huyền Quang đế vốn nên ở trong cung gần như mỗi ngày đều sẽ ẩn thân hình theo cậu trở về nhà, hai người dùng ý niệm giao lưu với nhau.
“Gần đây ta lại không có làm sai chuyện gì, vì sao phải bị phạt?” Giọng điệu Hữu Xu cực kỳ ủy khuất.
“Còn không có làm sai hả? Đại thần dâng chiết tử giục ta lập hậu tuyển phi, sao ngươi không đứng ra phản đối?”
“Vậy ngươi nói ta dùng lý do gì để phản đối?”
“Ngươi cứ nói Hoàng Thượng là của một mình ngươi, chỉ có ngươi có thể ăn, người khác không thể. Nếu như bọn họ phản đối, ngươi liền vẽ mấy tấm âm quỷ phù, cho bọn họ hưởng thụ.” Huyền Quang đế vui cười nói.
Khó trách tâm nhãn của chủ nhân càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng phúc hắc, đều là đại vương dạy hư. Lão tổ chờ ở cạnh cửa nghe không nổi nữa, vội vàng tiến lên nghênh đón.
Hữu Xu bị người khác cắt ngang, cũng không tiện tranh cãi tiếp nữa, đỏ mặt lên nói nhỏ, “Dù sao thì ngươi nói trừng phạt ta không đồng ý! Một cái cũng đã thô như vậy, hai cái sẽ chết người đó.”
“Không đâu, trên tay của ta có linh dược…” Âm thanh không biết xấu hổ của đại vương dần dần biến mất ở cuối hành lang, lúc này lão tổ mới lau mồ hôi lạnh trên thái dương, tỏ vẻ mình hoàn toàn nghe không hiểu.
… Người biết thuật phân thân thật là khó lường!
Ước chừng sau nửa canh giờ, cửa phòng mở ra, Hữu Xu khập khiễng đi ra, Huyền Quang đế vẻ mặt thoả mãn nâng đỡ. Hai người ngồi xuống thiên thính, nhìn thấy thịt cá trên bàn cơm, trăm miệng một lời nói, “Dẹp mấy đồ ăn này đi, đổi hai chén cháo rau dưa.”
Khóe miệng lão tổ hơi hơi co giật, lĩnh mệnh mà đi, mới vừa vượt qua cửa, chỉ thấy một tiểu quỷ vội vàng chạy tới, nói Triệu Hữu Tài cầu kiến.
Hiện giờ đã là năm Huyền Quang thứ mười, trải qua mười năm cải cách, Đại Dung đã dần dần khôi phục phồn vinh ngày xưa, mà người đã từng bị bãi miễn chức quan cũng đều có được cơ hội bắt đầu một lần nữa. Triệu Hữu Tài trải qua vài năm khổ đọc, rốt cuộc thông qua cuộc thi nhỏ Lại bộ tổ chức riêng, trở thành tư lại phụ trách chỉnh lý công văn, tuy rằng bị vây quyền lực ở tầng dưới chót nhất, nhưng tốt xấu cũng thoát khỏi thảm trạng bữa đói bữa no, không nhà không cửa.
Cũng không biết có phải là có ý đồ khác không, hắn ta bắt đầu chậm rãi tiếp cận Hữu Xu, mặc dù mỗi lần đều bị đám quỷ quái lão tổ dọa sợ tới mức tè ra quần, nhưng vẫn cách vài ngày liền tới cửa một lần, đưa chút sơn trân hoặc quà quê. Lễ vật đều không đáng tiền, nhưng thắng ở chỗ ăn ngon, Hữu Xu thuận thế tiếp nhận, ngược lại cũng muốn nhìn một chút xem hắn âm thầm mưu đồ cái gì.
Lần này hắn đưa tới một cái đầu heo kho, cách thật xa đã có thể ngửi được mùi thịt nồng đậm. Nước miếng Hữu Xu đổ ào ào, rướn cổ lên không ngừng nhìn ra xa. Huyền Quang đế ẩn đi thân hình, âm thầm đè đè cái mông hơi nâng lên của cậu, cười nói, “Ngoan, thứ này hiện tại ngươi ăn không được.”
Hữu Xu nhe răng trợn mắt, lộ ra vẻ đau xót, “Không phải ngươi nói bôi linh dược xong lập tức liền khỏi hả?”
“Ta nói lập tức là sáng ngày mai.” Thấy cậu mặt ủ mày ê, biểu tình thảm đạm, Huyền Quang đế an ủi, “Ta giúp ngươi đông lạnh đầu heo, đêm mai tự mình hâm nóng, rồi lại cắt thành lát đút vào miệng ngươi, vậy chu toàn rồi đi?”
Khi nói chuyện, Triệu Hữu Tài đã vào thiên thính, thấy Hữu Xu đang dùng bữa, trên bàn lại đặt hai chén cháo, không khỏi hỏi, “Đường đệ, ngươi có khách à?”
“Không, hai chén này đều là của ta.” Hữu Xu nhìn chằm chằm đầu heo kho trong tay hắn.
Triệu Hữu Tài ngầm hiểu, vội đưa đầu heo qua, nói một bữa cơm ăn không hết, bảo cậu đặt ở trong hầm băng chậm rãi cắt ăn. Lão tổ gật đầu đáp ứng, đang định đem đầu heo cầm đi đóng băng, liền thấy đại vương lộ ra biểu tình trầm giận, ngăn lại nói, “Chậm đã, đầu heo này có vấn đề. Bổn vương lập tức liền tới, các ngươi đợi lát nữa đi.”
“Nhưng vì sao bọn họ không dám nói ra nội tình?”
“Ngươi không biết sao? Pháp lệnh Đại Dung có nói: thông dâm với người khác phạt trượng năm mươi, dạo phố thị chúng mười ngày; người thông dâm sinh con lưu đày ba năm. Chỗ lưu đày của nữ tử, phần lớn đều không giam giữ cùng một chỗ với nam tử, mà là do quan môi* trông giữ thay. Để kiếm lời, thường thì quan môi sẽ xem các nàng trở thành kỹ nữ mà sai sử, có vài người không đợi được thời hạn thi án chấm dứt liền tự sát, mà phần lớn thì từ đó về sau lưu lạc phong trần, sống không bằng chết. Vì vậy, dù nàng cực kỳ bi thương, sợ là cũng sẽ không chủ động thừa nhận.” Hữu Xu có thể đem pháp lệnh Đại Dung đọc làu làu, tự nhiên cũng hiểu rõ cái khổ của nữ tử.
*Quan môi: cơ cấu đại diện cho triều đình quản việc hôn nhân nam nữ. Chữ “môi” ở đây nghĩa là mai mối, làm mai.
Án tử này vô cùng có khả năng là trượng phu trước tiên độc chết nhi tử, sau đó tự sát, vu oan hãm hại thê tử và gian phu. Dù sao thì hắn là một phế nhân, nhi tử cũng không phải thân sinh, tương đương nửa đời sau không có chỗ trông cậy, không bằng kéo theo vài cái đệm lưng.
Nhưng mà Phương huyện lệnh đã tin lí do của hắn, sai người kéo gian phu dâm phụ ra ngoài đánh, đánh tới khi nhận tội mới thôi. Phương pháp thẩm án của hắn xưa nay đã như vậy, từ chỗ quỷ hồn tìm kiếm được chứng cứ sau đó liền đem hung thủ chộp tới đánh một trận, rồi viết thư nhận tội, kết án. Hung thủ sẽ nói dối bằng mọi cách, người bị hại thì chung quy không đến mức bao che kẻ thù đi?
Mắt thấy một án oan sắp sửa phát sinh, Hữu Xu vội vàng đứng ra ngăn cản, Phương huyện lệnh đang muốn trách cứ cậu nhiễu loạn công đường, chỉ thấy cậu lấy ra một khối lệnh bài quơ quơ.
Lệnh bài tuần tra của khâm sai đại thần, ai lại không biết? Phương huyện lệnh lập tức tuyên bố bãi đường, đưa người đến hậu viện chiêu đãi. Hữu Xu đem nghi hoặc của mình nhất nhất giải thích với hắn, để hắn theo manh mối này mà đi thăm dò, khi nói chuyện, bên ngoài lại truyền đến một trận huyên náo, là một tên trộm vặt ở chỗ hẻo lánh trộm túi tiền của một ông lão, bị một hậu sinh thấy việc nghĩa hăng hái làm đuổi theo, một đường vật lộn tới quan phủ. Nhưng hai người thân hình tương tự, chiều cao đồng nhất, ngay cả quần áo cũng là cùng một màu sắc cùng một kiểu dáng, mắt ông lão kia đã hỏng, không nhận ra tội phạm, khi gọi ông làm chứng lại nói không ra được tốt xấu. Lúc ấy cũng không có người qua đường ở đó, cũng không thể đối chứng.
Hai người đều biện giải mình mới là người tốt, đối phương mới là trộm, khiến bộ khoái cảm thấy đau đầu, chỉ đành đi xin chỉ thị của huyện thái gia.
Không có người chết thì cũng sẽ không có oan hồn kể rõ hung phạm, Phương huyện lệnh triệt để mơ hồ, lại thấy hai vị khâm sai ngồi ở một bên chờ đợi, càng thêm lòng nóng như lửa đốt. Hắn rất muốn triển lãm năng lực “xử án như thần” của mình, đầu óc lại loạn một cục, chỉ đành trộm nhìn về hướng sư gia.
Sư gia xua tay, tỏ vẻ mình cũng bất lực. Giữa hai người luôn có một người tốt, không thể kéo hết bọn họ ra ngoài đánh một trận đi? Lại nói, dù có bị đánh chết, thì ai lại nguyện ý thừa nhận mình là ăn trộm?
Hữu Xu không chút nghĩ ngợi nói, “Tên trộm vội vã chạy trốn, nên dốc hết toàn lực, nhưng vẫn bị vị nghĩa sĩ kia đuổi kịp, có thể thấy bước chân thua xa đối phương. Mang bọn họ ra ngoài thi chạy, ai chạy đến cửa thành trước thì người đó chính là người tốt.”
Khâm sai đại nhân bất quá chỉ nói hai ba câu liền giải quyết một vụ án chưa phá, khiến Phương huyện lệnh kinh ngạc không thôi, tự thẹn không bằng, đối với điểm đáng ngờ mà cậu đề xuất trước đó cũng tin bảy tám phần, vội vàng sai người đi điều tra. Hữu Xu cũng không ở lại lâu, đợi nàng kia thừa nhận nhi tử là của gian phu liền rời đi.
Bọn họ đi hồi lâu, mới có một môn tử* hơn năm mươi tuổi từ từ mở miệng, “Phương huyện lệnh, nhìn thấy đi? Đây mới là thanh thiên trên đầu, nhật nguyệt trong lòng người Toại Xương chúng ta!” Cho nên những thủ đoạn nhỏ của ngươi không cần suốt ngày đem ra so bì với tiểu Triệu huyện lệnh, sẽ khiến người ta phản cảm.
*Môn tử: người sai dịch hầu hạ quan viên ở quan nha.
“Ngươi, ngươi làm thế nào biết được? Triệu huyện lệnh cũng không phải bộ dạng như vậy!” Trong huyện nha có treo một bức họa, Phương huyện lệnh tự nhiên biết mặt đối phương.
“Lão phu không nhận ra mặt, còn có thể không nhận ra giọng nói của tiểu Triệu huyện lệnh ư? Năm đó khi lão phu bị dịch bệnh sắp chết, chính là tiểu Triệu huyện lệnh ngồi ở bên cạnh, gọi lão phu cả một đêm, đem lão phu từ quỷ môn quan gọi về. Người bên cạnh cậu ấy long hành hổ bộ, dáng dấp bất phàm, sợ rằng cũng không phải là người dưới.” Môn tử vừa nói vừa rung đùi đắc ý đi ra ngoài, trong ngực trộm ôm chén trà tiểu Triệu huyện lệnh đã dùng qua.
Sợ rằng không phải người dưới? Phương huyện lệnh sững sờ hồi lâu mới kinh sợ mà dập đầu, miệng nói vạn tuế. Hắn rốt cuộc nhớ tới, năm đó hắn đậu thám hoa, tại quỳnh lâm yến từng ở xa xa gặp qua Hoàng Thượng một lần, khó trách mới vừa rồi cảm thấy nhìn quen mắt. Nếu không có tiểu Triệu huyện lệnh nhắc nhở, hôm nay chắc chắn hắn sẽ giết oan hai người, từ đó đánh mất tính mạng. Phải biết là, quan viên giết sai mạng người thì cũng phải lấy mạng đền tội.
Hóa ra tiểu Triệu huyện lệnh chân chính lại là như vậy, khó trách Hoàng Thượng thường xuyên khen cậu ấy là chỗ dựa của Đại Dung. Phương huyện lệnh chắp tay than thở, từ nay về sau không dám đánh đồng nữa.