[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Chương 97 :

Ngày đăng: 12:11 30/04/20


Rốt cuộc tìm được bảo bối tâm ái, tiếng lòng buộc chặt hơn một tháng của thất hoàng tử mới coi như trầm tĩnh lại, nghe cậu nói việc tạo súc, lập tức viết một phong thư, sai người đưa đến Giáng huyện Hoài châu, lệnh huyện lệnh Giáng huyện nghiêm tra nội tình, phải tìm ra được tất cả người bị hại.



Mắt thấy ám vệ nhét thư trong ngực chạy gấp đi, ánh mắt Hữu Xu nhìn về phía chủ tử càng thêm sùng bái nóng bỏng. Cậu chỉ biết chủ tử không gì không làm được, có chuyện khó khăn gì giao cho chủ tử làm là được rồi. Thất hoàng tử vốn dĩ tâm tình sung sướng, bị cậu nhìn lại có chút lâng lâng, rồi khi thoáng nhìn cái cằm nhọn của cậu hai mắt lại tối sầm, “Hơn một tháng gần đây có ăn cơm ngon không? Ta nhìn ngươi như vậy, giống như gầy đi rất nhiều.”



“Thể tích ngươi bỗng nhiên bành trướng đến lớn như vầy, mà hắn cũng có thể nhìn ra ngươi gầy hả? Đây là ánh mắt gì vậy?” Lão quỷ tỏ vẻ ngạc nhiên đối với việc này.



Hữu Xu cũng trợn tròn mắt hỏi, “Sao ngươi biết ta gầy?” Dứt lời lôi kéo vạt áo rộng rãi, lộ ra nửa bả vai và xương quai xanh hình dạng duyên dáng. Cậu quả thật là gầy, bộ quần áo này là do tử vi đế khí lúc trước chủ tử độ cho cậu biến thành, vốn dĩ vô cùng vừa người, hiện tại đã có chút lớn.



Thất hoàng tử lập tức giúp cậu kéo quần áo chỉnh tề, lại cởi bỏ vạt áo thoáng có chút rời rạc, buộc chặt lại một lần nữa, vành tai ửng đỏ nói, “Dựa vào cảm giác đi. Khuôn mặt ngươi vốn hẳn là nên tròn hơn một chút, hiện tại đều không có thịt.” Hắn vừa nói vừa nhéo thịt non bên má thiếu niên, nhẹ nhàng nhéo nhéo.



Nói tới cái này, vẻ mặt Hữu Xu liền ủy khuất, đem những khổ sở mình phải chịu dọc theo đường đi tự thuật lại một lần, chọc cho thất hoàng tử cũng đỏ hốc mắt, lập tức bảo trù phòng chuẩn bị một bàn tiệc rượu, càng phong phú càng tốt.



“Chậm đã, khẩu vị đồ ăn phải thay đổi. Ta vốn là người, chủ tử ngươi ăn cái gì ta cũng có thể ăn cái đó, không cần làm thịt gà nấu nước lã cho ta nữa.” Hữu Xu vội vàng lôi kéo tay áo chủ tử, nghiêm túc nói, “Ta đã lâu chưa được ăn đồ ăn khẩu vị nặng, ta muốn thịt cá, nhiều hương nhiều vị, nhiều dầu nhiều mỡ!” Dứt lời lặng lẽ hút hút nước miếng bên môi.



Thất hoàng tử không nhịn được cười, vừa xoa loạn đầu đầy tóc đen của cậu, vừa giương giọng hạ lệnh, “Tiểu Thuận tử, bảo trù phòng chỉ cần làm đồ ăn khẩu vị nặng, không câu nệ mặn, cay, chua, hết thảy đều mang lên.”



Tiểu Thuận tử đứng ở xa xa lúc này mới tiến lên, vừa gật đầu đồng ý vừa trộm dùng dư quang khóe mắt nhìn thiếu niên kia, liền thấy đối phương nghiêng đầu, cũng đang dùng đôi mắt đen lúng liếng nhìn qua, ánh mắt trong suốt linh động. Tiểu Thuận tử cả kinh, trong lòng kêu lên: ai nha nương của ta! Ánh mắt này vô cùng tương tự tiểu chủ tử Hữu Xu! Chẳng lẽ Vương gia không tìm thấy chó, định nuôi một người làm vật thay thế à? Bộ dạng này cũng quá đẹp rồi!



Hắn ta vừa miên man suy nghĩ vừq vội vàng chạy tới trù phòng, mơ hồ nghe thấy Vương gia dùng giọng điệu ôn nhu gọi một tiếng Hữu Xu, không khỏi lảo đảo một chút.



Đồ ăn thực nhanh liền đưa lên, thất hoàng tử đã sớm quen ăn cơm cùng một bát với Hữu Xu, nếu gặp khối thịt lớn cậu cắn không nổi, còn sẽ xé nát đút từng miếng từng miếng vào miệng. Hiện tại, cho dù Hữu Xu biến thành người, thói quen này nhất thời hắn cũng không đổi được, thấy tỳ nữ thay Hữu Xu bới thêm một chén cơm, khoát tay nói, “Đem bộ chén đũa này dẹp đi.”



Hữu Xu khẩn cấp bưng cơm lên có chút há hốc mồm, “Chủ tử, không có bát đũa ta ăn cơm như thế nào?”



“Trước kia ngươi cũng không có bát đũa, không phải cũng ăn rất tốt sao?” Thất hoàng tử gắp một khối thịt kho tàu, đút đến bên môi cậu, đáy mắt tràn đầy hứng thú, “Đến, há mồm.”



Để sớm nhìn thấy chủ tử, Hữu Xu có thể nói là màn trời chiếu đất, chịu đói chịu khát, lúc này cũng không có tâm tư so đo vấn đề không có nhân quyền. Huống hồ cậu làm chó hai năm, có một số việc đã sớm dưỡng thành thói quen, vội vàng nhích qua, một hơi ngậm lấy thịt.



Đút chó và đút người hoàn toàn là hai khái niệm. Chó nhỏ ngậm thịt đi sau đó sẽ nhai rột rột vài cái, sau đó nuốt trọn xuống, lại dùng đầu lưỡi liếm nước dính bên miệng, thần thái vô cùng ngây thơ đáng yêu. Nhưng sau khi biến thành người, thứ mà cậu liếm liếm lại là đôi môi đỏ mọng bị dính nước thịt, kẽ môi hé mở, lơ đãng lộ ra một loạt răng tuyết trắng, cảnh tượng này không dính một chút gì với đáng yêu, chỉ có thể dùng hai chữ “hấp dẫn” để hình dung.




Khi có Đoan vương, bất luận tranh luận triều chính nhiều thế nào, trong vòng một ngày nhất định có thể giải quyết. Hắn đầu tiên là để các vị các lão phát biểu ý kiến, phân chia những người ý kiến bất đồng thành mấy phe, cho cãi nhau, bên nào xuất sắc nhất liền chọn dùng biện pháp của bên đó, khiến mọi người tâm phục khẩu phục. Nếu ý nghĩ của chính hắn không khớp với ý nghĩ của phần lớn mọi người, liền tự mình đứng ra bác bỏ, miệng lưỡi sắc bén tựa như kiếm, nhưng khiến tất cả mọi người không chút phản đối, không có hai lòng.



Hắn chẳng những có được mị lực nhân cách siêu phàm, còn sâu sắc am hiểu đạo chế hành*, mỗi khi có chính lệnh ban bố, khiến cho tình thế trong nước như thân thể chi phối cánh tay, cánh tay chi phối ngón tay, không hề kiềm chế. Trái lại cửu hoàng tử, sau khi nhập các chỉ có thể dùng “rối tinh rối mù” để hình dung. Mỗi khi ý kiến của các lão không gặp nhau, hắn liền do dự bất định, khó có thể quyết đoán, sau đó giả vờ đau đầu cho mọi người giải tán, sau khi trở về đưa phụ tá tới thương thảo.



*Chế hành: hai hoặc nhiều phe tạo thành một loại cục diện khắc chế lẫn nhau, nhưng giữ vững trạng thái tương đối cân bằng.



Cố tình mấy phụ tá đó kiến thức không đủ, giúp hắn đoạt được vị trí thái tử đã là cực hạn, đến quyết định quốc gia đại sự lại choáng váng, không biết cái gì, liên tiếp làm ra rất nhiều trò cười. Cái này còn thôi, để củng cố địa vị Thái tử, bọn họ bài trừ người ngoài, giết hại trung lương, dùng thủ đoạn không vẻ vang đổi đi hai vị các lão, đưa người mình lên.



Cảnh đế vốn còn thờ ơ lạnh nhạt, cho đến lúc này mới triệt để rét lạnh cả lòng đối với cửu hoàng tử. Lúc chưa sắc lập Thái tử, cửu hoàng tử làm đủ tư thế nhi tử hiếu thuận, nhưng mà vừa vào triều liền bắt đầu nhổ tâm phúc của Cảnh đế, còn lấy cớ nói để tránh cho bệnh mắt của phụ hoàng tăng thêm, cầm hết tấu chương đi phê duyệt, đây là tỏ rõ muốn chính biến mà. Lão thất có bao giờ lại làm như vậy!



Dưới sự so sánh, Cảnh đế càng phát hiện ra chỗ tốt của lão thất, thầm nghĩ nếu hai chân lão thất khỏe mạnh, vị trí Thái tử này không ai khác ngoài hắn!



Đến lúc này, thất hoàng tử mới cảm thấy đã đến thời cơ, chuẩn bị lần nữa rời núi. Mấy ngày này, những các lão bị bãi miễn lục tục tìm tới cửa tố khổ, trong lời nói có rất nhiều thăm dò. Bọn họ chịu đủ cửu hoàng tử chuyên chính chuyên chế và bài trừ người ngoài rồi, thất hoàng tử tuy rằng năng lực siêu phàm, lại cực kỳ phản đối quân chủ tập quyền, thậm chí còn từng nói qua: chế độ dùng các thần (các thần: đại thần trong nội các) mới là chế độ tốt, nhân số các thần có thể gia tăng, không thể giảm bớt.



Trái lại cửu hoàng tử, lại tính toán đem tất cả các thần đổi thành tâm phúc của hắn, từ đó đạt tới mục đích quân chủ chuyên quyền. Quyền lực một khi bỏ xuống, muốn thu hồi lại rất khó khăn. Các vị các lão ở trong triều cả đời, mặc dù xuống ngựa, thế lực cũng đã ăn sâu bén rễ, chỗ nào là cửu hoàng tử có thể động đến? Cho dù thất hoàng tử hai chân tàn phế, bọn họ cũng nguyện ý ủng hộ hắn lên đài, nhưng tiền đề là bản thân thất hoàng tử phải có ý nguyện đó.



Hai bên hơi bàn bạc, liền biết rõ ràng tính toán trong lòng từng người, chỉ còn mỗi cửu hoàng tử và Cảnh đế là giấu kín như bưng.



Ngày hôm đó là hội đua ngựa mỗi năm một lần, thất hoàng tử sáng sớm liền rời giường, chuẩn bị mang Hữu Xu vào cung ngắm đua ngựa. Hữu Xu người còn chưa tỉnh đã chui vào trong ngực chủ tử, vươn đầu lưỡi ra liếm loạn một trận, liếm đến hàm râu cưng cứng mới hừ hừ hai tiếng, mở hai mắt sương mù.



Hai chân thất hoàng tử đã sớm khôi phục, đặt cậu ở dưới thân cọ xát một phen, lúc này mới mang áo lót tiết khố tới mặc giúp cậu, thấp giọng dặn dò, “Sau khi vào cung theo sát ta, đừng đi loạn.”



“Hôm nay có phải ngươi có động tác gì hay không?”



Thất hoàng tử không đáp hỏi lại, “Ta cảm thấy chính thể Đại Yến quốc vô cùng toàn vẹn, có mấy vị các thần ở đó, quân chủ chỉ cần ra quyết định vào thời khắc mấu chốt là đủ rồi, trong tay nắm quyền lực, còn không bị quản thúc, muốn vào triều liền vào triều, muốn bãi triều liền bãi triều, các thần tự nhiên sẽ đem chính vụ xử lý đến ổn ổn thỏa thỏa, ngươi nói như vậy thật tốt đúng không?”



Hữu Xu cái gì cũng hiểu rõ, nghiêm túc nói, “Chủ tử, ngươi chỉ cần đi phía trước, ta đi theo phía sau ngươi là được.”