Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh
Chương 111 :
Ngày đăng: 05:52 19/04/20
Lâm Cảnh Phong lùi đến cuối cầu đá, bắt đầu khom người vọt mạnh, tim Triển Hành muốn thót lên tới cổ họng, Lâm Cảnh Phong giẫm mạnh một cước, giang hai cánh tay giống như ưng xám giương cánh giữa không trung, lao về phía đại môn cách xa mười mét.
Thân ở trên không, Lâm Cảnh Phong nhạy bén vung tay ném móc câu ba chia ra, quấn lên thân một pho kim đồng tiên nhân bên trong cửa, kế tiếp níu dây thừng thuận thế lay một cái, rơi xuống.
“A!” Triển Hành vội chạy lên nhìn xuống.
Lâm Cảnh Phong giẫm hai chân dưới bệ đá, thu dây thừng, trèo lên không gian đối diện.
“Thế nào!” Trương Soái hô.
“Qua đây đi” Giọng của Lâm Cảnh Phong tạo thành tiếng vang trong thạch thất, có vẻ không gian trong mộ huyệt còn bao la hơn.
Y cột một đầu dây thừng vào vật nặng rồi ném lại, hình thành một chiếc cầu dây ở cuối cầu đá và đại môn, Triển Hành buộc balô của bọn họ lên, bốn người men theo dây thừng chậm rãi bò qua.
Trong cổng đồng là một hành lang nằm ngang, Lâm Cảnh Phong cột ba lô lên lần nữa, cài chặt đai lưng, Triển Hành bê chân đèn trong hành lang lên, nó có thể di chuyển.
“Không có cơ quan” Lâm Cảnh Phong hơi trầm ngâm, dọc đường thắp đèn dầu trong lối đi, rốt cuộc không còn tối tăm u ám nữa.
“Cô không mang balô qua à?” Lâm Cảnh Phong nói: “Lát nữa không chừng phải mở khóa”
Lệ Lệ nói: “Đều ở trong túi hông này, trong ba lô của hai người các anh đựng gì thế?”
Lâm Cảnh Phong thờ ơ nói: “Trang bị dã ngoại”
“Còn cậu ta thì sao?” Lệ Lệ bĩu môi về phía Triển Hành đang nhìn đông nhìn tây, Triển Hành lấy một miếng khô bò ra, bóc giấy ăn.
“Bánh trứng, mì gói, coca, khô bò…” Lâm Cảnh Phong không chút biểu cảm nói.
Tiền công y cấp cho Triển Hành, Triển Hành toàn dùng để mua quà vặt nhét vào trong ba lô, khiến nó thoạt nhìn thì to phình, nhưng không nặng chút nào, vừa vặn lúc leo núi lừa được lòng đồng cảm.
Lệ Lệ bật cười: “Hai thầy trò các anh thật thú vị”
Triển Hành bộc lộ tài năng, Lệ Lệ thay đổi cách nhìn về cậu rất nhiều, môi trên của cậu đụng đụng môi dưới, độ chính xác của một thoáng tạo thành rung động này không kém gì kiểu phi tiêu xa mười mét.
“Ê, nhóc, cậu học được bản lĩnh đó ở đâu vậy?”
Triển Hành lưu manh cười cười, ném ra một miếng khô bò, nó rớt ngay vào trong áo ngực của Lệ Lệ.
Lệ Lệ trợn trừng hai mắt, đang muốn nổi đóa thì Lâm Cảnh Phong vội nói: “Tiếp tục tiến lên, cần nghỉ ngơi sao?”
Hai người tỏ ý không cần, Lâm Cảnh Phong đi đầu, chậm rãi tiến vào bên trong.
Động trộm thình lình hạ xuống tại rìa ngoài cùng của cả nền đất, thông đạo bên ngoài mộ huyệt trải dài, những nơi đã đi qua Lâm Cảnh Phong đều thắp đèn dầu lên, dọc theo lối rẽ bên ngoài đi thẳng tới, Lâm Cảnh Phong cũng bắt đầu cảm thấy hơi nan giải.
Đi thật lâu, bọn họ thấy trước mặt có ánh sáng, phát hiện được một ngọn đèn dầu.
Y ngừng bước, thấy trên đế đèn có ký hiệu do chính mình để lại.
“Lạc rồi hả?” Trương Soái cảnh giác hỏi.
Lâm Cảnh Phong nhíu mày lắc đầu: “Không hẳn”
“Chỗ này tròn” Triển Hành nói.
“Chính xác mà nói, là hình tròn” Lâm Cảnh Phong bảo: “Tiếp tục đi, tìm thêm lần nữa, lưu ý xem vách tường sát bên có chạm trổ hoa văn gì không, hoặc giả có cục gạch nào khác màu hay không. Chúng ta chia nhau tìm, những nơi đã tìm qua thì để lại một ký hiệu giữa hai đế đèn, sau khi phát hiện dị thường thì không nên đụng bậy, thông báo cho nhau, tập họp lại rồi mới hành động”
Lê Lệ và Trương Soái chia nhau ra, Triển Hành vẫn đi theo Lâm Cảnh Phong như cũ.
“Cậu cảm thấy nơi này sẽ có cái gì?” Lâm Cảnh Phong đã quen với việc Triển Hành vĩnh viễn đi theo mình, cũng không đuổi đối phương đi, mở miệng hỏi.
Triển Hành lắc lắc đầu, cậu cứ cảm thấy nguyên đám Kim đồng tiên nhân bê mâm đồng có gì đó là lạ. “Hán cung hứng sương” nhìn thấy trong viện bảo tàng là đứng thẳng, nhưng những bức tượng ở đây lại hơi cúi đầu, hướng mặt lên mâm đồng, giống như là nô lệ bị bắt tới.
Nhưng nếu là cơ quan, ngôi cổ mộ này hơi bị to, từ lúc tiến vào tới giờ đã thấy hơn trăm pho, làm gì có cơ quan nào phức tạp như vậy?
Triển Hành hỏi ngược lại: “Anh nói xem?”
Lâm Cảnh Phong nói: “Bân tẩu nhận được một ủy thác, chủ thuê yêu cầu chúng ta hãy tìm một vật trong ngôi mộ này”
Triển Hành: “Là vật gì?”
Lâm Cảnh Phong nhỏ giọng nói: “Một mảnh xương Phật, đừng nói cho bọn họ biết”
Triển Hành khẩn trương lên: “Sao lại có món đồ này?”
Lâm Cảnh Phong quay mặt vào vách tường quỳ một gối xuống, dùng ngón tay thon dài nhấn viên gạch chậm rãi dùng sức lần mò, lại rút dao găm ra gõ gõ lên tường.
“Sao vậy, cậu nghĩ không thể có à?” Lâm Cảnh Phong đang trong quá trình thám hiểm, ánh mắt chuyên chú trong suốt sáng ngời, giống như nghiêm túc đối với một loại chấp nhất nào đó.
Triển Hành ngồi xuống theo, nói: “Sẽ có, dù sao Phật giáo cũng đã được truyền nhập vào Trung thổ từ đời Hán, nhưng…bình thường trên ý nghĩa Xá lợi không phải dùng để trấn áp sao? Tỷ như ác quỷ này nọ”
Trương Soái hỏi: “Ngay bây giờ?”
Lâm Cảnh Phong nói: “Có thể, nhưng không nên mang đi quá nhiều, bên trong phỏng chừng còn có thứ khác nữa”
Bị cơ quan thủy triều hạn chế, ngôi mộ huyệt này không giống đại đa số các âm trạch khác, có thể vận chuyển tang vật tới lui, trực giác của Lâm Cảnh Phong nói cho y biết, vào đây không thể quá tham lam, nói không chừng cả đời chỉ vào được một lần rồi không còn cơ hội nào nữa.
Mọi người mở bao, bắt đầu thu nhặt đồ vật, Lệ Lệ nhanh nhẹn giũ một cái túi mua sắm to đùng ra, bên trên in dòng chữ cảm ơn đã bảo vệ môi trường, bắt đầu ném đồ vào trong túi.
Lệ Lệ cầm lấy một tượng mèo đồng, nhìn trái nhìn phải, nói thầm: “Con mèo quỷ gì thế này?” Cô cảm thấy đồ chạm khắc trong ngôi mộ này đều tỏa ra mùi vị âm u.
Dáng vẻ mèo đồng khác xa với đám mèo nhà dễ thương thường thấy, ngược lại lông cứng mắt sắc, biểu cảm dữ tợn, hai con mắt cẩn bằng đá xanh đậm càng như nhiếp hồn khiến đáy lòng người ta sợ hãi.
Triển Hành phát hiện ra gì đó trên kệ, bèn ngồi xuống, nhìn thấy một đốm xanh lục trong bóng tối.
Lâm Cảnh Phong đứng trước vách tường trong mật thất, ngước đầu xem xét tỉ mỉ.
Triển Hành cùng một con mèo nửa nằm dưới cái ngăn cuối cùng bốn mắt nhìn nhau.
Con này bày trí khác mấy con khác rất nhiều, đôi mắt nó mở to giận dữ, trong đồng tử lưu chuyển ánh sáng màu hổ phách, mỗi một sợi lông đều được chạm sinh động vô cùng, chỉ có màu sắc là đồng đen.
Triển Hành móc điện thoại ra chụp nó một pô.
Kacha, đèn flash lóe sáng, đồng tử nó co lại thành một vạch nhỏ.
Triển Hành: “?”
“Meo_____” Con mèo kia chợt run lên, bụi bậm màu đồng đen trên toàn thân rớt xuống, hiện ra lớp lông màu vàng.
Nó sống!
Mọi người quay đầu qua, Triển Hành cũng sợ nhảy dựng, té ra sau, trên kệ, ngay vị trí con mèo kia ngồi đã trống không.
Lâm Cảnh Phong: “Sao vậy? Vừa rồi là cậu giả tiếng mèo hả?”
Triển Hành: “Không phải a, là một con mèo!”
Lâm Cảnh Phong: “…”
Triển Hành: “Nó sống a! Mấy người không thấy sao? Trên ngăn này có một con mèo sống!”
Lệ Lệ mỉa mai: “Nhảm nhí, trong này sao có mèo sống được?”
Triển Hành đứng dậy nói: “Thật mà! Tin tôi đi!”
Kiến Vĩ như cười nhạo nhìn cậu, Lâm Cảnh Phong hỏi: “Màu gì? Giống đồng khắc không?”
Triển Hành: “Màu vàng c*t á! Ngồi trên ngăn cuối cùng nhìn chúng ta tự nãy giờ, mới nhảy đi thôi!”
Lâm Cảnh Phong: “…”
Lệ Lệ nổi da gà da vịt đầy tay, nói: “Đừng có hù dọa người ta!”
Lâm Cảnh Phong cúi người, dùng đèn pin chiếu qua, thấy dưới đáy kệ đọng một lớp bụi, Triển Hành chỉ vào một nơi sạch sẽ giữa đám bụi bặm dầy đặc, kêu to: “Chính là chỗ này!”
Lâm Cảnh Phong: “Cậu chụp nó rồi à?”
Lúc này Triển Hành mới nhớ ra, vội mở ảnh chụp cho đội hữu xem.
“Sống…Nó sống?!” Trương Soái khó có thể tin nói: “Sao có thể?”
Lâm Cảnh Phong nói: “Chắc có lối vào hoặc lối ra khác, dời kệ ra”
Mọi người hợp sức đẩy kệ đá ra, phát hiện một cái cửa ngầm nhỏ hẹp ở phía sau.
“Trương Soái đi đầu, vào xem thử” Lâm Cảnh Phong nói: “Có tình huống gì lập tức cùng nhau rút ra ngoài”
Trương Soái giơ ống đèn lên, khom lưng bò vào mật đạo sau cửa ngầm.
Theo sau là Triển Hành, sau nữa là Lâm Cảnh Phong, lúc Lâm Cảnh Phong vào mật đạo lại hoài nghi nhìn sang vết bụi trên kệ một cái, trong lòng nảy sinh ý nghĩ:
Nó ngồi đó bao nhiêu năm rồi? Sao lại đóng bụi như vậy?
—————————————–
_ Đĩa Tuế tinh lục hợp Tý Ngọ:
5_170127_1