Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh

Chương 115 :

Ngày đăng: 05:52 19/04/20


Triển Hành hít sâu một hơi, vùi mặt vào trong nước.



Tối đen như mực, ánh sáng trên cổ tay Lâm Cảnh Phong đã không còn nữa.



“Róc rách róc rách…” Triển Hành ngóc đầu lên khỏi nước: “Tiểu sư phụ_____”



Triển Hành mặc kệ ba lô, ngụp đầu lặn xuống, dưới đáy biển toàn là cát sỏi vụn bị hất tung, trong nước truyền tới một tiếng “phịch”, rõ ràng mà chấn động.



“Róc rách…” Triển Hành nháy mắt ngạt khí, lấy hơi thêm lần nữa, ném ống đèn xuống đáy biển, chiếu sáng một khu vực nhỏ giữa đống thuyền đắm.



Chỗ đó, giữa mớ thuyền vỡ đổ nát, gỗ mục tản mác khắp nơi, hiện ra một cái cửa hang tối om.



“Róc rách róc rách…” Toàn thân Triển Hành uốn lượn như sóng gợn, không ngừng lặn xuống.



Lại vang một tiếng thật lớn, bỗng chốc đáy biển tối đen vỡ tung, nơi ánh sáng lạnh của ống đèn chiếu qua xuất hiện một cái xúc tu khổng lồ vung vẫy.



“Ưm_____” Triển Hành sợ hãi mở to hai mắt, Lâm Cảnh Phong vừa mới bơi ra lại bị nó kéo trở về.



“Róc rách!” Triển Hành vội ra dấu, móc khẩu súng lục sau lưng ra.



Lâm Cảnh Phong cầm dao găm trong tay, tức giận chém mạnh mấy nhát, chém đứt một sợi xúc tu, ngửa đầu phun ra một chuỗi bọt khí, làm thủ thế ra hiệu Triển Hành không cần nổ súng.



Tay cầm súng của Triển Hành không ngừng run rẩy, đôi mắt ở trong nước đau nhói khó chịu, cậu loáng thoáng nhìn thấy Lâm Cảnh Phong đang kéo thứ gì đó ra từ dưới xúc tu, dường như là một người.



Lại có một sinh vật khổng lồ chen ra khỏi hang động, đó là một con mực dài mười thước!



Triển Hành phun bọt khí, cướp cò súng.



Tiếng súng chấn động trong nước, một viên đạn kéo theo bọt khí trắng lướt qua gần ba mươi mét thủy vực, ghim vào cơ thể con mực.



Ngay sau đó cả hải vực rung chuyển, trước mắt tối đen một mảnh, con mực phồng mình phun ra sương đen dầy đặc, thả lỏng tất cả xúc tu, chui vào trong hang, biến mất.



Lâm Cảnh Phong kéo tóc Lệ Lệ bơi lên mặt biển, không ngừng thở dốc.



“Tôi bắn trúng rồi!” Triển Hành trồi đầu lên cách đó không xa, vung quyền nói: “Yeah!”



Lâm Cảnh Phong: “Tại đầu của nó quá to thôi”



Triển Hành vui vẻ theo Lâm Cảnh Phong bơi vào bờ, kéo Lệ Lệ lên đặt bên cạnh đá ngầm.



Lâm Cảnh Phong: “Cậu nổ súng quá sớm, tôi vốn muốn xem coi đồ tùy táng nằm đâu, bằng không lại trắng tay một chuyến”



Triển Hành: “Cô ta còn sống không?”



Lâm Cảnh Phong cúi người thăm dò động mạch chủ trên cổ Lệ Lệ: “Còn sống, sào huyệt của con mực nối liền với cổ mộ chúng ta thoát ra, là một con đường khác”



Mật đạo trong đá ngầm hướng xéo lên trên, đầu cùng có một cái hang rất lớn, có không khí, bọn họ đem đồ chạy ra từ thông đạo xuất hiện đầu tiên nhất của mộ huyệt, cơ quan đồng nhân khởi động, hẳn đã vùi bọn họ vào trong đó.



Triển Hành: “Có tìm được đồ không?”



Lâm Cảnh Phong: “Không, quá hỗn loạn, con mực kia rất khó đối phó, cậu hô hấp nhân tạo cho cô ta đi, cứu tỉnh rồi hỏi sau”



Triển Hành: “Vì sao lại là tôi?”



Lâm Cảnh Phong: “Cậu là đồ đệ!”



Triển Hành: “Tôi không làm, tôi đâu có thích con gái, tôi là đồng tính luyến ái a!”



Lâm Cảnh Phong: “Tôi cũng không thích…”



Triển Hành rốt cuộc thành công đạt được mục đích, ép được Lâm Cảnh Phong nói ra.



“…Làm hô hấp nhân tạo!” Lâm Cảnh Phong kịp thời chuyển hướng.



Triển Hành nói: “Tôi nghe hết rồi nhe! Anh cũng không thích con gái! Tại sao không nói cho tôi biết sớm hơn chút! Này, tiểu sư phụ, anh không phúc hậu gì hết nha, tôi cũng đã thẳng thắn vậy rồi…”



“Hai thằng khốn kiếp tụi bây_____!” Lệ Lệ tự tỉnh dậy, phóng thanh thét to.



Triển Hành: “…”



Lâm Cảnh Phong: “…”



Lâm Cảnh Phong: “Kiến Vĩ và Trương Soái đâu?”



Lệ Lệ nhớ tới gì đó, ngơ ngẩn nhìn xung quanh một lượt, ý thức được đã thoát hiểm, lập tức cao giọng khóc thét lên.



“Oa_____”



Triển Hành vội bịt lỗ tai, Lệ Lệ dường như hết sức bi thương, xé họng gào thét không yên.
Trương Soái: “?”



Lệ Lệ nạt Trương Soái: “Nhìn ai vậy! Đang nói anh đó!”



Trương Soái vội lật đật thu dọn đồ đạc, dán sát vào góc tường chạy như một luồng khói.



Kiến Vĩ nói: “Lệ Lệ, anh yêu em”



Lệ Lệ nức nở hét: “Tôi không yêu anh_____! Tôi hận anh chết được!”



Kiến Vĩ mặt dầy đi qua, bị Lệ Lệ hết đánh rồi đá, cuối cùng thành công nhích tới, bò lên giường.



“Lệ Lệ, đừng như vậy mà, đâu phải lần đầu đâu” Nửa người Kiến Vĩ vẫn còn dính nước mực đen sì, hôn tới hôn lui lên mặt Lệ Lệ.



Hắn vùi đầu vào ngực Lệ Lệ, đột nhiên bị thứ gì đó gõ trúng, vì thế cởi dây nịt ngực của Lệ Lệ ra, phát hiện trong khe ngực Lệ Lệ bị nhét một miếng khô bò do Triển Hành ném vào.



Trong phòng tắm vang lên tiếng nước, qua thêm một lúc sau, Lâm Cảnh Phong gọi: “Tiểu Tiện”



Triển Hành: “Gì?”



Lâm Cảnh Phong: “Nước mực rửa không trôi, vào giúp sư phụ chà lưng”



Triển Hành lập tức lên tinh thần: “Không thành vấn đề! Tôi chà lưng lợi hại nhất đó!”



Thế là Triển Hành dại trai bổ nhào vào phòng tắm.



Lâm Cảnh Phong cả người trần truồng ngồi xếp bằng trong bồn tắm, dưới háng đắp một cái khăn lông.



Triển Hành quỳ gối trên nền gạch men sứ ngoài bồn, dùng sức chà vai cho Lâm Cảnh Phong, làn da nam tính của y hết sức gợi cảm, bả vai có một vết mực.



Dáng người Lâm Cảnh Phong thon dài, nhưng bắp thịt cân xứng không gầy yếu, trên chiếc cổ sạch sẽ có mùi sữa tắm rất dễ ngửi, mái tóc không dài, phần tóc ngắn dưới mang tai mềm nhuyễn, tám múi cơ bụng rắn chắc khỏe đẹp.



Triển Hành chú ý thấy cái khăn lông dưới háng Lâm Cảnh Phong hơi nhô lên, bèn ngầm hiểu cười cười, hôn vài cái lên cổ y.



Lâm Cảnh Phong thản nhiên nói: “Lại làm gì đó, tôi chỉ kêu cậu chà lưng thôi mà”



Triển Hành: “Có làm gì đâu à, tôi nào có làm gì đâu?”



Triển Hành ra sức chà lưng, nhưng tay chân lại chẳng thành thật, cứ sờ tới sờ lui trên người Lâm Cảnh Phong, thỏa sức thả dê, khi sờ tới cơ ngực Lâm Cảnh Phong, bắt đầu đùa giỡn đầu nhũ y thì người sau rốt cuộc nhịn không nổi nữa, duỗi ngón tay ra kẹp lấy tay Triển Hành.



Triển Hành: “Ai nha_____Ai nha_____”



Lâm Cảnh Phong buông ra, Triển Hành làm như không có chuyện gì chà tiếp.



Lâm Cảnh Phong nói: “Cậu thích tôi sao? Thích sư phụ chỗ nào?”



Triển Hành nghĩ ngợi, cũng không xấu hổ nói: “Thích anh đẹp trai, có bản lĩnh, theo anh có cảm giác an toàn”



Lâm Cảnh Phong vốn định chế nhạo một câu, nhưng nghĩ tới Triển Hành chỉ mới có mười bảy tuổi, người ở độ tuổi này bất quá chỉ là thiếu niên choai choai thôi, hormone không có chỗ phát tiết, đương nhiên sẽ lấy dáng ngoài của người khác phái…đồng tính làm tiêu chuẩn đánh giá đầu tiên.



“Đẹp trai đâu thể làm ra cơm ăn” Lâm Cảnh Phong lãnh đạm nói.



Triển Hành nói: “Đương nhiên có thể, chưa nghe nói qua ‘Sắc đẹp có thể ăn’ sao, tôi thích trai đẹp”



Lâm Cảnh Phong: “Bộ dáng cậu còn đẹp trai hơn cả tôi, lẽ ra cậu phải thích chính mình mới đúng”



Triển Hành: “Cho nên anh cũng thích tôi phải không?”



Lần đầu trong đời Lâm Cảnh Phong gặp phải một tiểu gay lớn lên ở nước ngoài, cay nóng đều xơi tuốt như thế này, cảm thấy Triển Hành chính là một tên nhóc lưu manh từ đầu đến chân, thật sự không biết phải nói gì nữa.



Lâm Cảnh Phong suy nghĩ thật lâu mới nói: “Lúc sống ở Mỹ cậu cũng vậy sao? Gặp người nào yêu người đó?”



Triển Hành nghiêm mặt nói: “Đương nhiên không có! Phần lớn thời gian đều dành cho việc học, hiện giờ thật sự không muốn học nữa. Hôn cái coi, sư phụ_____”



Nói xong nghiêng đầu qua muốn hôn lên mặt Lâm Cảnh Phong, bị Lâm Cảnh Phong nhéo cằm quay qua chỗ khác.



Lâm Cảnh Phong: “Không phải cậu thích cậu hai của cậu sao? Nói không thương thì không thương nữa à?”



Triển Hành thành thật nói: “Em gái tôi thích cậu trước a, hơn nữa cậu hai thoạt nhìn cũng không thích tôi, cho nên tôi muốn tìm cánh dưới”



Lâm Cảnh Phong: “…”



Triển Hành: “Đó là do cậu hai tôi dạy, phải giăng lưới rộng, trồng nhiều cây, vừa thấy người nào có dấu hiệu rạn nứt thì phải lập tức đổi sang người kế tiếp!”



Lâm Cảnh Phong thầm nghĩ: da mặt người này sắp dầy hơn cả Vạn Lý Trường Thành rồi…



—————————————–