Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh

Chương 219 :

Ngày đăng: 05:52 19/04/20


Lâm Cảnh Phong thuận miệng tán gẫu chuyện trời nam đất bắc, nội dung toàn là văn hóa và di tích, cuối cùng hỏi: “Bình thường em có sở thích gì?”



Tĩnh Văn: “Đọc sách, lịch sử gì đó, anh hiểu biết nhiều thật, cũng thích đọc sách à?”



Lâm Cảnh Phong: “Anh rất hiếm khi đọc sách, chủ yếu là đi tương đối nhiều nơi thôi”



Tĩnh Văn cười nói: “Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, Cảnh Phong giỏi thật”



Lâm Cảnh Phong mỉm cười khiêm nhường: “Ngược lại trong nhà không ủng hộ anh đi vạn dặm đường, họ chỉ hy vọng anh an cư ở Cam Túc”



Tĩnh Văn: “Hảo nam nhi chí tại bốn phương, anh theo học ở thành thị nào?”



Lâm Cảnh Phong thản nhiên nói: “Anh không có học đại học, từ năm mười sáu tuổi đã không còn đến lớp nữa”



Tĩnh Văn mỉm cười nói: “Kỳ thực xã hội chính là ngôi trường đại học tốt nhất, phần lớn thời gian em đều ngồi trong nhà trường, ngược lại rất muốn đi đó đi đây cho biết, nhất là vùng thành thị duyên hải”



Lâm Cảnh Phong: “Nếu thật sự muốn tới, hãy gọi điện thoại cho anh, anh tiếp đãi em”



Triển Hành trầm mặc đứng dậy.



Lâm Cảnh Phong cảm giác được một tia sát khí, lập tức sửa miệng: “Nhưng có khả năng gần đây…sẽ không ở Quảng Châu”



Tĩnh Văn nói: “Điện thoại của anh số mấy? Em gọi cho anh”



Lâm Cảnh Phong vuốt vuốt mũi, báo số điện thoại, điện thoại của Tĩnh Văn gọi qua, sau khi reo được vài tiếng Lâm Cảnh Phong liền cúp ngay, Tĩnh Văn lại hỏi:



“Cảnh Phong định ở lại đây bao lâu?”



Lâm Cảnh Phong đáp: “Xem tình hình chắc ở đến tết, qua tết âm lịch sẽ xuôi nam, có một người bạn ghé chơi nhà anh, vài ngày nữa phải dẫn cậu ta đi Đôn Hoàng”



Tĩnh Văn cười nói: “Em dù lớn lên ở Vũ Uy, nhưng trước giờ vẫn chưa từng tới Đôn Hoàng, từ bé thân thể đã không tốt, trong nhà không cho em đi xa một mình…”



Lâm Cảnh Phong nói: “Chỉ cần tâm tình bình thản, hết thảy đều có thể thay đổi được”



Tĩnh Văn thản nhiên nói: “Đúng, dì Lâm cũng bảo anh là một người rất bình thản, xem ra tính cách chúng ta không khác biệt lắm”



Triển Hành gọi phục vụ tới, lễ phép hỏi: “Cây dương cầm ở đại sảnh có đàn được không?”



Phục vụ viên nói: “Đương nhiên được”



Triển Hành cất bước chân đầu tiên, Lâm Cảnh Phong dự cảm sắp gặp tai ương tới nơi rồi.



Tĩnh Văn hoàn toàn không chú ý tới Triển Hành ngồi sau lưng Lâm Cảnh Phong, ghế sô pha quá cao, ngay từ đầu đã che khuất cái bóng đèn người qua đường Giáp rồi, cô chợt nhớ tới gì đó, bèn lấy một vật từ trong túi ra, cười nói: “Đây là quà của em, chút tâm ý, hy vọng anh thích”



Lâm Cảnh Phong đón lấy sách, là bản đóng buộc chỉ.



Lâm Cảnh Phong xấu hổ, y hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này, đành phải nói: “Anh…cũng có chút quà muốn tặng em, không phải thứ tốt gì”



Y lục lọi trong túi đeo hông, thầm nghĩ phải tặng cô ta cái gì đây?



Trong nhà hàng Tây ngoại trừ Triển Hành thì chỉ còn cặp đối tượng đang coi mắt nhau Lâm Cảnh Phong và Tĩnh Văn, không gian trống trải mà yên tĩnh.



Triển Hành: “Còn có nhịp khí nữa chứ, thật chuyên nghiệp”



Phục vụ viên: “Con gái của ông chủ chúng tôi tối nào cũng sẽ tới đây…luyện đàn”



Triển Hành ngồi vào trước cây đàn dương cầm, mở nắp ra, đưa tay điều chỉnh nhịp khí đến một góc độ rồi buông tay.



Nhịp khí: “Tách tách tách tách”



Tiếng dương cầm: “Táng táng táng tàng!”
Lâm Cảnh Phong: “Ừm”



Triển Hành nói trong bóng tối: “Nhưng em…Em sau khi trở về…”



Lâm Cảnh Phong: “Em sẽ yêu càng nhiều người khác, cùng nhiều người khác lên…cái kia…Thôi quên đi”



Triển Hành: “Không, sau này em vĩnh viễn cũng sẽ không quên anh”



Xe lửa vào trạm, bốn phía yên tĩnh trở lại.



Lâm Cảnh Phong giẫm một chân lên chiếc thang giường tầng, không lên tiếng.



Triển Hành lại nói: “Cảm ơn anh, tiểu sư phụ”



Lâm Cảnh Phong không nói thêm gì nữa, ngồi bật dậy, bảo: “Đừng nói vậy, rất nhanh em sẽ quên anh thôi, tình đầu bao giờ cũng thế. Tiểu Tiện, sư phụ đi đây, có duyên gặp lại”



Xe lửa hụ còi, cửa toa mở ra, ba giờ khuya, Lâm Cảnh Phong xuống xe, sang xe đi Thượng Hải.



Khi tới Thượng Hải đã là hoàng hôn, Lâm Cảnh Phong ngồi bên quảng trường trạm xe lửa, mua một bình rượu sái, hút thuốc hết điếu này tới điếu khác. Hút cho đến khi trên mặt đất đầy tàn thuốc, uống hết bình rượu sái, Lâm Cảnh Phong mới chen lên xe buýt, ném vài đồng tiền xu vào hòm tiền, hờ hững nói:



“Tít”



Ngoài hẻm Hoa Mai.



Sạp bán hạt dẻ vẫn còn đó, một đôi tình nhân dắt tay nhau mặc cả trước sạp. Lâm Cảnh Phong nhìn một hồi, say bí tỉ móc súng ra, suy nghĩ có nên pằng pằng hai phát bắn nát đầu đôi tình nhân kia không, tiện thể tặng cho người bán rong một viên đạn quy tây luôn.



Suy nghĩ tới suy nghĩ lui, hay là thôi đi, chúc họ hạnh phúc vậy.



Lâm Cảnh Phong cất khẩu Desert Eagle, đi vào hẻm Hoa Mai.



Cửa Tranh Vanh Tế Nguyệt đóng chặt, Lâm Cảnh Phong gõ gõ cửa, chú ý tới một con mèo cách đó không xa đang nhìn chằm chằm mình như hổ đói rình mồi.



Lâm Cảnh Phong vừa uống rượu, đầu có chút choáng, cảm thấy con mèo này sao quen quen, nhưng mèo trên thế gian này có khác nhau mấy đâu, con nào chẳng lông vàng…



“Meo!” Mèo vàng xoay người chạy, ngừng ở sâu trong ngõ hẻm, chần chừ bất định, dường như đang chờ Lâm Cảnh Phong đuổi theo.



Lâm Cảnh Phong không thèm để ý tới nó, tiếp tục gõ gõ cửa.



Không ai trả lời.



Lâm Cảnh Phong trèo tường vào, khi rơi xuống đất men say xông lên não, lảo đảo một cái, trở tay rút súng ra, sẵn tiện quăng luôn tập thơ xuống đất.



Mèo vàng lại trở về, từ xa nhìn tập thơ trên mặt đất, Lâm Cảnh Phong vào trong, mèo vàng lặng lẽ đi qua ngậm tập thơ lên rồi nghênh ngang bỏ đi.



Nắng chiều rải khắp, hoàng hôn như máu, trong viện im ắng, Lâm Cảnh Phong đi vào sảnh ngoài, phát hiện trên kệ trống rỗng, mặt đất bừa bộn, trong sảnh còn nằm rải rác vài thi thể cảnh sát, xem chừng mới chết không lâu.



Lâm Cảnh Phong hai tay cầm súng, nín thở, dùng khuỷu tay đẩy mở cửa nội đường.



Bân tẩu không ở đây, có lẽ thấy tình hình không ổn nên đã chạy rồi, thật là may mắn trong bất hạnh.



Sao lại có cảnh sát? Chẳng lẽ vì chuyện cái khánh mà truy đuổi tới tận đây? Ba tên cảnh sát nằm chết ở đây là do ai giết?



Sau lưng, một nòng súng lạnh lẽo chỉa lên gáy Lâm Cảnh Phong.



“Tam gia, lão chưởng môn cho mời, cảm phiền đừng chống cự vô ích, theo bọn tôi đi một chuyến” Giọng đàn ông vang lên.



———————————————–



Bản giao hưởng Định mệnh đây, tưởng tượng không gian đang im ắng tự nhiên “Táng táng táng tàng”, ko giật mình mới lạ =))