Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh
Chương 222 :
Ngày đăng: 05:53 19/04/20
Thượng Hải, dinh thự Lam.
Người đàn bà khom mình nói: “Sư phụ, lần này trừ nhân mã do lão Tam và tiểu Song dắt đi, còn có một nhóm người khác”
Người đàn bà đặt chồng tư liệu trước mặt ông Lam, ông Lam thuận tay lật lật: “Đại học nhân văn, học viện lịch sử, tên viện trưởng này ta từng nghe nhắc tới rồi, đều là mọt sách cả. Tra chưa?”
Người đàn bà nói: “Tra rồi, thằng nhóc trên bức ảnh trong ví tiền của lão Tam cũng có theo nữa”
Ông Lam cau mày, lật tới tư liệu của Triển Hành, nhìn thoáng qua rồi đặt sang một bên.
“Người này là ai?” Ông Lam nheo mắt.
Tờ tư liệu cuối cùng in thông tin của một tráng hán, tên là: “Hoắc Hổ, tuổi tác không rõ”
Người đàn bà nói: “Nghe bảo là đồ đệ của lão Hoắc ở Sơn Đông”
Ông Lam nói: “Điện thoại hỏi thử, đừng hỏi lão Hoắc, hỏi người bên cạnh”
Người đàn bà quay lưng rời đi, ông Lam chống gậy đăm chiêu suy nghĩ, lát sau người đàn bà trở về, nhỏ nhẹ nói:
“Sư phụ, người của họ bảo rằng, tên Hoắc Hổ này mới tới Thanh Đảo vào mấy ngày trước, từ đó tới giờ chưa từng xuất hiện trong môn phái lần nào”
Ông Lam trầm ngâm chốc lát rồi chậm rãi gật đầu, người đàn bà bổ sung thêm: “Người này giống như từ trên trời rơi xuống vậy, lão Hoắc và hắn đóng cửa nói chuyện cả ngày trời, sau khi ra ngoài, nghe nói đã làm cho hắn không ít chứng kiện, còn gọi điện thoại cho đại học nhân văn nữa”
Ông Lam chậm rãi nói: “Việc này thật kỳ lạ. Mang tư liệu phát cho lão Tam một bản, nhắc nhở nó, cần phải coi chừng người này”
Thành Nhật Quang, Lhasa.
“Wow_____” Triển Hành cất tiếng la to.
Trời đông giá rét, hơi thở ra gần như đông thành sương, Triển Hành vừa xuống phi cơ liền choáng đầu hoa mắt, các học sinh đã có người lấy bình dưỡng khí ra bắt đầu hô hấp.
Hoắc Hổ mặt không chút biểu cảm, bóc giấy gói kẹo ra, cầm một đống khô bò nhét mãnh liệt vào miệng, mỹ mãn nhai: “Ưm, đừng nói nhiều nữa, nơi này nói chuyện dễ choáng lắm, bị phản ứng cao nguyên”
Lý viện trưởng tập hợp đội ngũ, Hoắc Hổ tự giác vác balo của Triển Hành, hai người không vào chung đoàn mà đứng sang một bên.
Triển Hành đè nén hưng phấn không ngừng, nhỏ giọng hỏi: “Anh từng tới đây rồi à? Không phải chúng ta còn cần mời một hướng dẫn du lịch địa phương sao? Nghe nói đàn ông Tây Tạng đều…Ờ…Nữ sinh Tây Tạng không tệ?” Triển Hành suýt nữa nói lộ ra, lại bíu vai Hoắc Hổ, trước giờ đã quen thói nhảy lên trên, Hoắc Hổ nhân cao mã đại, bị Triển Hành cưỡi trên lưng, tùy ý đi lại khắp nơi, nói: “Lúc trước cha nuôi có dẫn anh tới rồi, bất quá hẳn đã thay đổi đi nhiều”
Lý viện trưởng nói: “Các bạn học, hiện tại chúng ta tới khu vực thành thị trước, chính phủ bản xứ sẽ phái chuyên viên tiếp đãi”
Đi khỏi phi trường, khắp bầu trời là một màu lam chói mắt, con đường bằng phẳng nhìn đến tận cùng, không có cao ốc san sát, cũng chẳng có ô tô ồn ào, cả tòa thành thị yên tĩnh đắm mình trong ánh mặt trời chói chang.
Cao nguyên cao bốn ngàn mét so với mực nước biển, chỉ có nơi này, trời và đất mới nối liền nhau, đi về phía trước, màn trời bích lam dường như đưa tay là có thể chạm tới, thỉnh thoảng có vài cụm mây vụn, ánh mặt trời gay gắt chẳng chút che giấu chiếu thẳng xuống.
Trong cơn rét đậm, du khách Lhasa vẫn không hề giảm, từ phi trường đến trung tâm thành phố, ven đường ngẫu nhiên có thể thấy dân Tạng tới hành hương.
Xe buýt ngừng trên quãng trường trước cung điện Potala, một người dân Tạng từ bên đường đi qua, tay cầm ống xoay kinh lay vài vòng, đi mấy bước thì ngã về phía trước, nằm lạy toàn thân.
Triển Hành móc điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh.
“Các bạn học hãy chờ ở đây một lát” Viện trưởng nói: “Tôi đi liên hệ với chỗ tiếp đãi địa phương, đặc biệt là Triển tiên sinh, xin đừng đi quá xa”
Triển Hành gật gật đầu, khắp nơi đều là cảnh sắc chưa từng thấy, xung quanh quảng trường có không ít sạp hàng rong, lôi kéo du khách chào hàng vật lưu niệm.
Học trưởng Lý Bân giải thích với vài đàn em: “Cung điện Potala là do Tùng Tán Cán Bố [Songtsän Gampo] xây nên, đã có mấy lần bị hủy vì sấm sét, hỏa hoạn cùng với chiến loạn, sau trận chiến diệt Phật của Lãng Đạt Mã, vương cung liền được dời dến…”
Hoắc Hổ giống như làm ảo thuật mà lấy ra một hộp sữa tươi nguyên kem, vừa uống vừa đi khắp nơi, ậm ừ gật đầu.
Triển Hành: “Anh thích uống sữa lắm hả?”
Hoắc Hổ: “Ừm”
“Hoan nghênh thầy Lý, thầy Dương, cùng với các bạn học ở đại học nhân văn Bắc Kinh, lần này tôi sẽ đảm nhiệm vai trò hướng dẫn viên cho các vị, các vị sẽ trải qua gần một tháng thời gian ở Tây Tạng này”
Triển Hành và Hoắc Hổ khôi ngô chen chúc nhau ở hàng ghế cuối, cúi đầu lẩm ba lẩm bẩm: “Tờ này là một trăm, tờ này là năm mươi…Mấy tờ này là tiền lẻ, anh đưa cho hắn một trăm, hắn sẽ thối lại anh sáu mươi tám, rồi dùng năm đồng, hai đồng…”
“Này là mấy đồng?” Hoắc Hổ hỏi.
“Đây là ba đồng” Triển Hành nói: “Không đúng, không giống ba đồng lắm, tôi cũng không rõ nữa”
Giọng của hai người bọn họ truyền tới trước xe, Trần Lạc Lạc nghe mà mặt vặn vẹo muốn biến hình, đây là một trong những đoạn đối thoại quỷ dị nhất mà cô từng nghe thấy.
Hoắc Hổ đã hiểu, lấy vài tờ tiền đưa cho Triển Hành: “Cái này cho cậu xài”
Triển Hành cất kỹ, chú ý đến Trần Lạc Lạc cũng đang nhìn chằm chằm bọn họ qua kính chiếu hậu.
Hoắc Hổ hỏi: “Cậu biết cô ta à?”
Triển Hành gật đầu, đáp: “Chị ta là chị dâu của tiểu sư phụ tôi”
Trần Lạc Lạc nhìn Hoắc Hổ một cái, rồi cúi đầu xuống, nói với giáo sư và các học viên: “Trước tiên chúng ta sẽ qua một đêm ở Lhasa, ngày mai chính phủ tỉnh sẽ cấp cho chúng ta hai chiếc xe việt dã, đưa chúng ta tới huyện Zanda thuộc địa khu Ali, lộ trình của chúng ta sẽ qua Lhasa, Lâm Chi, thôn Trát Bất Nhượng cùng với sông Tượng Tuyền”
Triển Hành nhỏ giọng hỏi: “Anh cũng biết chị ta à?”
Hoắc Hổ nói: “Anh biết cô ta, nhưng cô ta không biết anh, anh còn biết cô ta là chủ của Tranh Vanh Tuế Nguyệt nữa kìa”
Triển Hành bị dọa hết hồn, Hoắc Hổ cư nhiên cũng nhìn ra, nhưng thầm nghĩ Trần Lạc Lạc nếu đã làm ăn ở Thượng Hải, Hoắc Hổ từng thấy qua chị ta hẳn cũng chẳng có gì kỳ quái.
Triển Hành mấy lần nghi hoặc trong lòng, muốn tiến lên nói chuyện, nhưng Trần Lạc Lạc cố ý né tránh Triển Hành, dẫn bọn họ tới một khách sạn bố trí ổn thỏa.
Ban đêm.
Triển Hành đương nhiên ở chung một phòng với Hoắc Hổ, tắm rửa xong ra ngoài, phát hiện vị tráng hán này đang nằm ở trên giường, uống sữa tươi uống đến độ miệng trắng bệch, vẻ mặt hưởng thụ nhắm với khô bò ngon tuyệt, vứt giấy gói đầy giường, trong tay còn lật một quyển sách_____《Thương Ương Gia Thố thi tập》.
“Yo” Triển Hành tiến lên sờ sờ cằm Hoắc Hổ, đám râu cứng ngắn ngủn lộ vẻ gợi cảm mà thành thục, cậu ngạc nhiên nói: “Anh còn xem loại sách này nữa hả?”
Hoắc Hổ: “Meo…grừ…grừ…Đúng vậy”
Triển Hành: “Ở đâu ra thế? Mới mua à?”
Hoắc Hổ giơ giơ bìa sách lên, trang bìa và trên gáy có vết tích màu tím đen, giống như bị vò nát xong rồi bị dính máu.
Hoắc Hổ: “Nhặt được, đừng sờ cằm mãi thế, chỗ đó là yếu điểm, chỉ nói cho cậu biết thôi đấy, đừng tiết lộ cho ai khác”
Hai mắt của Triển Hành lấp lánh sáng ngời, yếu điểm! Người học võ đều có nhược điểm, có khi là huyệt thắt lưng, có khi là ở tiểu phúc, trong sách của Kim Dung từng đề cập rằng toàn thân Trần Huyền Phong đao thương bất nhập, điểm yếu ở giữa tiểu phúc, chính là bị Quách Tĩnh một nhát đâm chết.
Điểm yếu của người tập võ giống như tính mạng vậy, tuyệt không thể để lộ cho người khác biết, đủ thấy Hoắc Hổ đã xem mình là anh em rồi.
Triển Hành lại hỏi: “Sách nhặt ở đâu?”
Hoắc Hổ chẳng ngẩng đầu, đáp: “Trong sân nhà bà chủ”
Triển Hành mờ mịt cả đầu, nói: “Chị ta còn bán sách cũ nữa ư? Không đúng, thoạt nhìn không cũ mấy…Lúc trước tôi từng thấy quyển này rồi, cũng là bản cũ” Cậu nhớ lại quyển sách mà cô gái coi mắt nào đó đã tặng cho Lâm Cảnh Phong trong tiệm cà phê ở Vũ Uy dạo trước.
Sách đóng buộc chỉ, bìa ngoài giống hệt, đều là bản phồn thể, bất quá quyển trên tay Hoắc Hổ vừa rách lại vừa bẩn.
Triển Hành nằm trên giường, miên man suy nghĩ, tiếng gõ cửa chợt vang.
“Triển Tiểu Tiện, ra đây, hỏi chuyện cậu chút” Giọng của Bân tẩu vang lên bên ngoài.
—————————————