Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh

Chương 226 :

Ngày đăng: 05:53 19/04/20


Triển Hành gắt gao nhìn toàn bộ sự việc dưới đất.



“Ê, nhóc” Trần Lạc Lạc thấp giọng nói: “Đứng dậy”



Chẳng biết tự lúc nào Trần Lạc Lạc đã lẻn lên đài cao, dùng dao găm Thụy Sĩ cắt đứt dây thừng trên mình Triển Hành, lấy cục vải trong miệng cậu ra.



“Tên cao to đâu? Không phải tôi đã dặn cậu đi theo cậu ta sao?” Trần Lạc Lạc hỏi.



Triển Hành: “Tôi…Tôi không biết, tại sao chị không ngăn cản gã?”



Trần Lạc Lạc túm lấy Triển Hành, nhấn cậu vào trong hồ đá rỗng, nói: “Cẩn thận!”



Triển Hành và Trần Lạc Lạc đè thấp giọng nói chuyện, Vương Song ở giữa đài cao quay đầu nhìn sang, hết thảy đều bình thường.



Trần Lạc Lạc và Triển Hành sóng vai ló đầu ra dòm lén ở bên rìa hồ đá, giáo sư Lý chậm rãi xoay mâm tròn, lại bị Lâm Cảnh Phong sốt ruột đá một cước.



“Mau chút!” Lâm Cảnh Phong mắng: “Đừng có giở trò!”



Lý viện trưởng trấn an nói: “Đợi học sinh của tôi rời khỏi nơi này hết rồi, sẽ lập tức mở ngay”



Vương Song: “Thầy, ông đang ra điều kiện đấy hả?”



Lâm Cảnh Phong nháy mắt ra hiệu cho Vương Song, sau đó nói: “Hiện tại hẳn là bọn họ đã chạy ra khỏi động rồi, ông mở đi”



Trần Lạc Lạc nói: “Nó điên rồi. Kỳ quái, lão già rốt cuộc là muốn gì? Dưới tượng Phật có thứ gì?”



Triển Hành: “Hiện tại làm sao giờ?! Mặc kệ bọn hắn giết người sao?!”



Trần Lạc Lạc: “Chờ, chắc nó sẽ không giết người nữa đâu, ác giả ác báo, đích thân tôi sẽ kết liễu thằng súc sinh này, tạm thời coi coi bọn chúng muốn làm gì”



Lý viện trưởng lại đợi thật lâu mới chậm rãi xoay vòng cuối cùng của vành châm ngôn lục tự qua, cách một tiếng, khởi động một cái cơ quan nào đó dưới lòng đất.



Lâm Cảnh Phong túm cổ áo của Lý viện trưởng, đạp ông xuống bậc thang: “Ông có thể cút rồi”



Lý viện trưởng nghiêng ngã lảo đảo đứng dậy.



“Đoàng!”



Vương Song lại nổ súng, cách mấy chục bước, một viên đạn kết liễu sinh mạng của Lý viện trưởng.



Triển Hành: “!!!”



Trần Lạc Lạc: “Mẹ nó! Đúng là thứ súc sinh!”



Triển Hành: “Đưa súng cho tôi!”



Trần Lạc Lạc: “Bình tĩnh! Cậu chưa được huấn luyện, sẽ không bắn trúng nó đâu!”



Lý viện trưởng không ngừng co giật trong vũng máu, Lý Bân dẫn mấy học sinh còn lại chạy trốn.



Giữa tế đàn chỉ còn sót hai người, Lâm Cảnh Phong và Vương Song, cùng với ba cỗ thi thể.



Lâm Cảnh Phong: “Tiểu Song, cậu không nghe lời”



Vương Song bại hoại cười nói: “Tiểu sư thúc, năm xưa là do tôi quá nghe lời anh, nên mới biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như hiện giờ”



Lâm Cảnh Phong vô tình nói: “Cho nên cậu của năm đó, đã chết rồi”



Vương Song chậm rãi đi tới gần Lâm Cảnh Phong, gã thấp hơn Lâm Cảnh Phong nửa cái đầu, Lâm Cảnh Phong có thể nhìn thấy da đầu lồi lõm của gã, mỗi vết thương đều xúc mục kinh tâm.



“Anh còn nhớ tôi kêu gào thế nào không, tiểu sư thúc” Vương Song cười nhạo nói: “Khi tôi ở trong cái hố bẫy đầy cơ quan hóa kim thủy ấy, đã gọi anh như thế nào không?”



“Tiểu sư thúc…” Vương Song đưa môi đến sát bên tai Lâm Cảnh Phong, gần như biến thái mà thì thào: “Đừng vứt bỏ em, tiểu sư thúc, em sai rồi”
Triển Hành vừa chạy vừa thở dốc, cảnh tượng trước mặt mơ hồ một mảnh, phản ứng cao nguyên cộng thêm thiếu dưỡng khí, khiến cậu gần như muốn té xỉu, Vương Song bị thương, vốn không đủ sức lực, chỗ bị tiểu đao của Triển Hành đâm trúng lại là cánh tay, trong cơn đau đớn nhắm không chuẩn, mấy lần nổ súng đều không trúng Triển Hành.



Triển Hành khó khăn đem thể lực phát huy đến cực hạn, men theo mê cung chạy như điên, chỉ muốn vứt bỏ Vương Song, chạy rồi lại chạy, thình lình phát hiện phía trước lại có một tế đàn.



Xảy ra chuyện gì vậy? Lại vòng về con đường giữa sao?! Triển Hành kinh hãi trong lòng, nhưng thoáng chốc phản ứng lại, đó chỉ là một bước tường ngụy trang!



Triển Hành cố ý thả chậm bước chân, súng của Vương Song hết đạn, rút dao găm bên hông ra, đuổi theo Triển Hành, hai người cách nhau không tới mười mét, Triển Hành sải chân chạy tiếp, Vương Song toàn lực truy đuổi, chỉ chờ cự ly kéo gần khoảng hai mét sẽ tung mình nhảy lên, đâm dao găm vào ót Triển Hành.



Ba mươi mét, hai mươi mét, tim Triển Hành đập kịch liệt, mười mét…Sắp rồi.



Trong mắt Vương Song mơ hồ một mảnh, phản ứng cao nguyên nổi lên, chỉ thấy được Triển Hành cách đó không xa.



“Chết đi_____!” Vương Song chạy ào ào giơ cao dao găm, hung ác đâm xuống, hai người truy đuổi tới góc chết cuối đường, phía xa bức họa trên tường trông rất sống động.



Triển Hành giẫm một cước lên vách tường trước mặt, mượn xung lực tiêu sái chạy hai bước lên vách tường, xoay người nhảy, trèo lên bức tường cao ở bên trái.



Vương Song không kịp phản ứng, đâm mạnh đầu vào bức tường ngụy trang.



Một tiếng trầm đục!



Triển Hành vừa lăn vừa bò trèo qua vách tường, thở đến kiệt sức, mấy lần muốn trèo lên, nhưng không có sức, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đứng cũng không vững, toàn thân run bây bẩy.



Chết rồi sao? Triển Hành thở phào một cái, nghe thấy tiếng rên rỉ của Vương Song bên kia vách tường.



Triển Hành miễn cưỡng ổn định tâm thần, lần nữa trèo lên vách tường, từ trên cao nhìn chăm chằm Vương Song dưới chân tường.



Vương Song đụng đến bể đầu chảy máu, hai mắt sung huyết, trên tường tràn đầy huyết dịch.



Gã vịn tường, tựa lưng lên, khó khăn chống đỡ cơ thể, hai chân không ngừng co giật, nỗ lực đứng dậy.



Một khắc đó, Triển Hành không biết lấy can đảm từ đâu, phát run, tháo chiếc cung nhặt trong đại đỉnh trước đó trên lưng xuống.



Vương Song cho rằng Triển Hành đã chạy mất rồi, gã thở hổn hển lấy băng đạn từ trong túi áo ra, thay cho khẩu súng lục. Triển Hành cắn chặt khớp hàm từ trên cao thò tay xuống, dùng dây cung móc lấy, siết ngay cổ họng Vương Song.



Hô hấp của Vương Song tắc nghẽn.



Cổ họng gã phát ra một loạt tiếng gào đè nén của con thú bị vây trước khi chết, hai tay bóp chặt cổ.



Triển Hành sụp đổ hét: “Chết con mẹ mầy đi!”



Cậu xoay tròn cây cung, khiến dây cung căng cứng xoắn luôn một vòng.



Hai chân Vương Song đạp loạn xạ, hai tay điên cuồng quơ quào lên trên, Triển Hành từ trên đầu tường lùi lại, nắm chặt trường cung, nhảy xuống đầu tường thấp bên kia.



Kết quả còn đòn trí mạng này là, Vương Song bị siết cổ, cả người bị xách lên.



Tay Vương Song vượt qua tường thấp, không ngừng co giật, mấy lần muốn trở mình, nhưng Triển Hành hung ác kéo dây cung, siết càng chặt hơn.



“Tiểu sư…” Ngũ quan của Vương Song dữ tợn, gian nan làm cái khẩu hình, giống như đang cầu cứu.



Trong lòng Triển Hành cư nhiên dâng lên một phần trắc ẩn, nhưng, cậu không có chút ý niệm buông tay.



Cuối cùng, cánh tay co giật kia vô lực rũ xuống.



Đồng tử Triển Hành khó có thể ức chế hơi co rút, thở dốc chốc lát, buông trường cung.



Bên kia vách tường vang lên tiếng thi thể nặng nề rơi xuống đất.



Triển Hành lại thở dốc một hồi, thu hồi cung, lạnh lùng nói: “Thay giáo sư Dương tiễn mầy lên đường”



————————————————————