Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh

Chương 228 :

Ngày đăng: 05:53 19/04/20


Mắt Lam ngắm chuẩn một hồi, rồi quay đầu lại nói: “Tiểu Đường bảo đây là súng bắn tỉa siêu viễn trình…”



Tóc Đỏ: “Đủ rồi”



Mắt Lam cười cười, điều chỉnh hướng súng, nhắm ngay tên trộm mộ núp phía sau xe, đang khẩn trương theo dõi cách đó hơn hai trăm mét.



Tên trộm mộ kia thấy thật lâu cũng không có tiếng súng nữa, bèn buông lơi cảnh giác đứng dậy, đi hai bước, phía xa trên đỉnh núi cao, Mắt Lam bóp cò.



“Đoàng”, một phát tung đầu!



Tất cả đám người trong căn cứ la hét điên cuồng, tiếng súng hết đợt này tới đợt khác bắn lên đỉnh núi.



“Tổng cộng mười sáu người” Mắt Lam lười biếng nói, kéo trả băng đạn, bắn ra một vỏ đạn rỗng, nạp đạn mới răng rắc.



Mắt Lam bóp cò, “Đoàng!”



Một tên cách xa hơn mười lăm mét bị bắn nát đầu, óc hòa cùng máu tươi văng tung tóe đầy trời.



Lâm Cảnh Phong vừa mới gác ổn giá súng, đồng tử liền không thể ức chế hơi co rút, đối phương dùng súng gì vậy?! Có thể bắn trúng gần ba ngàn mét?!



“Rút lui!” Lâm Cảnh Phong nói: “Đừng ở chỗ này nữa! Quá xa rồi, kẻ địch ở ngoài tầm ngắm!”



“Lấy AK ra đây! Trốn vào trong động!”



Căn cứ nháy mắt ầm ĩ lên, Lâm Cảnh Phong đang muốn đứng dậy, đột nhiên đầu óc choáng váng, tác dụng phụ của dược hiệu phát tác rồi.



“Tiểu sư phụ…” Triển Hành ở sau cây gian nan gọi.



Toàn bộ núi cao, đất tuyết quay cuồng, Lâm Cảnh Phong lảo đảo đứng vững, bóp cổ họng lớn tiếng thở dốc, hai chân rút gân, ngã trong nền tuyết.



Lâm Cảnh Phong không ngừng co giật, cả người lăn lộn dữ dội giữa nền tuyết, toàn thân run rẩy.



“Tiểu sư phụ…Anh làm sao vậy?” Triển Hành yếu ớt hét.



Lâm Cảnh Phong thống khổ nói: “Anh…Tiểu Tiện…em đi đi, đừng để ý tới anh”



Mắt Lam: “??”



Tóc Đỏ hạ ống nhòm xuống: “Thằng nhóc kia làm sao thế?”



Mắt Lam nhún nhún vai, nhàm chán đẩy băng đạn.



“Răng rắc, đoàng!” Tiếng súng thứ ba vang lên, lại nổ toạc đầu một người, tất cả đám người trong căn cứ nháo nhào lên, rối rít điên cuồng chạy trốn.



Tiếng súng vang không ngừng, chẳng có mục đích bắn lên đỉnh núi, trong tiếng đoàng đoàng còn xen lẫn những tiếng “Răng rắc” và “Đoàng” đủ mười phần lực xuyên thấu. Mỗi lần Mắt Lam nổ súng là có người bị bắn nổ đầu, óc văng đầy trời, vô luận là người đang trốn chạy hoặc đang ẩn núp đều không ngoại lệ!



Tiếng súng vang đoàng đoàng không dứt, đám trộm mộ thậm chí còn chưa kịp chạy vào địa cung thì đã bị bắn nát sọ!



Rốt cuộc có kẻ cướp được xe tuyết, liền lao lên xe quẹo cua, lái sang phía núi khác, nhưng “Đoàng”, trên đỉnh núi cách đó ba ngàn mét lại bay tới một viên đạn, xuyên qua nóc xe, tà tà bắn nát đầu kẻ đào thoát ngồi ở ghế lái, làm óc phun đầy buồng lái.



Mười lăm viên đạn, giữa nền tuyết tĩnh mịch, thủ hạ Lâm Cảnh Phong mang tới đã bị giết sạch sẽ.



Tóc Đỏ nói: “Mất bốn mươi bốn giây, cậu nói nhảm quá nhiều”



Lâm Cảnh Phong nằm trong đất tuyết co giật, hô hấp Triển Hành gần như tắt nghẽn.



An toàn rồi sao? Là người nào nổ súng? Do Bân tẩu mang tới sao?



Mắt Lam: “Qua xem thử chứ?”



Tóc Đỏ nhảy xuống chân núi, Mắt Lam lên xe, chiếc xe leo núi từ trên đỉnh chậm rãi chạy xuống.



Hai người xuống xe cách đó trăm mét, khắp nơi đều là thi thể.



An toàn rồi? Triển Hành ôm cây, mấy lần bò dậy, rồi lại ngã xuống.



Nhưng, ngay sau đó, cậu lại nghe thấy một tiếng “Răng rắc”.



Phát đạn thứ mười sáu.



“Lâm Cảnh Phong!” Triển Hành kêu.



Mắt Lam thuận tay lên đạn, hỏi: “Giết luôn tên này chứ?”



Tóc Đỏ cúi đầu châm thuốc: “Tổ chức đã phân phó, giết sạch tất cả những kẻ cùng nhóm với đám trộm mộ”



Mắt Lam ngậm điếu thuốc, giơ súng bắn tỉa lên, rồi lại hạ xuống.



Tóc Đỏ: “?”



Mắt Lam ra hiệu: “Cậu xem”



Tóc Đỏ ngẩng đầu nhìn lên, Triển Hành đang từ sau cây vùng vẫy bò ra.



Triển Hành chậm rãi bò tới bên cạnh Lâm Cảnh Phong, gục lên người y, dùng thân thể đè lấy y, đưa bả vai bảo vệ đầu Lâm Cảnh Phong.


“Nó…nó…nó…Không thấy nó nữa!” Triển Hành điên cuồng la hét: “Xảy ra chuyện gì?!”



Tóc Đỏ ngừng bước, bên tường vương đầy máu đen, giống như có người đâm đầu vào, nhưng không có thi thể.



“Không thấy nó nữa!” Triển Hành sụp đổ hét: “Không có khả năng! Rõ ràng ở ngay chỗ này, cháu…cháu…”



Tóc Đỏ ra hiệu im lặng: “Cậu chưa xác nhận gã đó đã chết bèn bỏ đi phải không?”



Triển Hành sợ hãi gật đầu, Vương Song đã chết? Hay chưa chết?! Mặc kệ là kết quả nào, nghĩ tới chỉ khiến Triển Hành sởn tóc gáy, đổ mồ hôi lạnh.



Nếu Vương Song đã chết, vậy thi thể đâu? Biến thành cương thi trong địa cung rồi ư?!!!



Nếu Vương Song không chết, nó nhất định sẽ tới báo thù!



Hai chân Triển Hành run rẩy như sàng trấu, nhưng một câu nói của Tóc Đỏ khiến cậu thanh tỉnh lại.



“Nếu chưa chết hẳn, lại xuất hiện trước mặt cậu, cậu sẽ giết gã thêm lần nữa chứ?”



Triển Hành thở dốc chốc lát, rồi sau đó do dự gật đầu: “Sẽ…giết”



Tóc Đỏ nhìn Triển Hành, Triển Hành phát hiện hai tròng mắt một vàng một đỏ của hắn, ấm áp như vầng dương ban mai, khiến Triển Hành trấn định hơn không ít.



“Sẽ, cháu sẽ!” Triển Hành gật đầu.



Tóc Đỏ nói: “Tốt lắm. Nếu gã biến thành quỷ thì sao?”



Triển Hành sụp đổ kêu gào: “Đừng có nói ra chứ!”



Tóc Đỏ: “Cậu không dám nổ súng lần nữa à?”



Triển Hành trưng vẻ mặt đưa đám: “Biến thành quỷ thì cháu giết làm sao!”



Tóc Đỏ: “Cho dù thành Phật thì thế nào chứ?”



Triển Hành triệt để trợn mắt, Tóc Đỏ lạnh lùng nói: “Thần cản giết thần, Phật cản giết Phật, giết hết”



Triển Hành ngây ngẩn một hồi, bèn hiểu ra, gật gật đầu, theo Tóc Đỏ tiếp tục đi.



Dường như từ trong câu nói đó, Triển Hành học được không ít thứ, cậu thu tâm tính nô đùa lại, chân thành nói: “Chú Đỏ, vì sao chú lại làm lính đặc chủng? Lính đặc chủng đều như vậy sao?”



Tóc Đỏ đáp: “Nuôi gia đình, bạn đời trong nhà rất thích đếm tiền, kiếm thêm chút quân lương về đưa hắn đếm chơi, cũng hết cách”



Triển Hành: “…”



Lâm Cảnh Phong tỉnh dậy.



Y không nhúc nhích nhìn chằm chằm Mắt Lam bên bếp lò, tâm niệm biến chuyển, lập ra vô số phương án đánh bại người nọ để bỏ trốn, rồi lại phủ quyết từng cái một.



Dường như người này rất mạnh.



Mắt Lam biết trước đó y giả ngủ, cũng biết cuộc đối thoại của bọn mình đã lọt vào tai Lâm Cảnh Phong.



Lâm Cảnh Phong mở miệng nói: “Anh muốn bắt tôi về à?”



Mắt Lam thờ ơ nói: “Xem tình hình, không nhất định”



Lâm Cảnh Phong thở phào nhẹ nhõm, Mắt Lam đưa ra một phương án lập lờ nước đôi, cũng chính là nói, trong thời gian ngắn chỉ cần mình không làm ra hành động gì quá lớn, thì hai người lính đặc chủng này sẽ không gây khó dễ cho mình.



Lâm Cảnh Phong vén thảm, lấy khẩu Desert Eagle ra, lắp đạn vào, lục mắt kính đeo lên: “Lẽ ra mấy người không nên để tiểu Tiện vào trong, quá nguy hiểm”



Mắt Lam thản nhiên nói: “Người cậu ta theo là Lông Đỏ, chứ không phải loại củi mục như cậu. Là do cậu quá thiếu hụt tự tin, lần này lại muốn làm gì?”



Lâm Cảnh Phong trầm giọng nói: “Tôi muốn tự tay giải quyết hết thảy mọi chuyện, nghĩ thông suốt rồi”



Mắt Lam chẳng để ý nói: “Chúc cậu may mắn”



Lâm Cảnh Phong nói tiếp: “Anh không vào sao? Có lẽ lần này rất nguy hiểm, bên Ấn Độ đã phái người tới tiếp ứng rồi”



Mắt Lam nói: “Lông Đỏ có thể giải quyết, chuyện bên phía Ấn Độ, khi tới bọn tôi đã thông báo cho cung điện Potala rồi, cậu không biết ‘Thiên nhãn khai’ sao? Chuyện xảy ra tại nơi này, gần như không thoát khỏi cảm giác của lão già trong cung Potala kia”



Lâm Cảnh Phong giật mình.



Mắt Lam: “Nghĩ thông suốt rồi thì tốt, chàng trai trẻ, phạm chút sai lầm là điều khó tránh khỏi, quan trọng là phải rõ ràng về sau mình muốn làm gì”



Lâm Cảnh Phong chỉnh lý trang bị, buộc chặt chiếc túi dưới áo gió, hỏi tiếp: “Lỡ đồng bạn của anh chết bên trong thì sao?”



Mắt Lam mỉm cười: “Cậu ta sẽ không, đừng cứ xem bọn tôi tệ như tên củi mục cậu chứ”



Lâm Cảnh Phong: “…”



Lâm Cảnh Phong: “Cảm ơn, hẹn gặp lại”



Mắt Lam gật gật đầu, Lâm Cảnh Phong xoay người tựa một con hắc ưng lướt qua nền tuyết, lần thứ ba tiến vào trong địa cung



——————————————————-