Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh
Chương 332 :
Ngày đăng: 05:53 19/04/20
Hoa Nam kiếm, căn cứ của lực lượng hành động đặc biệt.
Trong phòng nghỉ chung có ba người ngồi, một người đang vọc bàn tính lách cách, một người đang xem chương trình TV Teletubbies, còn Đường Du thì ngồi cạnh bàn điều chỉnh một khẩu súng.
Tóc Đỏ ném ba lô lên bàn.
“Yo, Lông Đỏ về rồi à?” Người đàn ông đang chơi bàn tính cười nói.
Người đàn ông đội nón đẩy đẩy chiếc mũ beret của mình, hỏi: “Lam đâu?”
“Ê, tiểu Đường, ống xoay kinh mà cậu muốn này” Tóc Đỏ nói: “Lam tới tổ chức báo cáo hồ sơ nhiệm vụ rồi”
“Có thu hoạch gì không?” Đường Du hỏi.
Tóc Đỏ đáp: “Quen được một thằng nhóc chẳng khác gì cậu…Sản phẩm mới à?”
“Cách” khẽ một tiếng, Đường Du dùng một sợi dây kẽm cố định lò xo trong khẩu súng lại: “Súng đạn ghém mới chế tạo, tăng diện tích bao phủ lên gấp đôi, có thể bắn chuẩn xác mục tiêu có diện tích bề mặt ba mươi mét vuông ngoài bốn mươi bước, khuyết điểm là thời gian mỗi phát lâu hơn”
Đường Du cất súng vào trong hộp, thuận tay ném lên kệ: “Đã chỉnh sửa để thời gian châm kíp nổ có thể khống chế được, từ một giây tới một phút, đựng ở trong rương ấy; bom chewing gum còn hai hộp, Nitroglycerin trong hầm lạnh xài hết rồi, kính sát tròng tia hồng ngoại mà lần trước Lam ca cần cũng đã làm xong…”
Đường Du lấy ống xoay kinh trên bàn nhét qua quýt vào ba lô mình: “Ở trên tủ lạnh ấy”
Tóc Đỏ: “Cậu đi đâu?”
Đường Du: “Chẳng đi đâu cả, về phòng ngủ”
Ba người trong phòng nghỉ không hẹn mà cùng nhìn sang Đường Du, Đường Du hết sức khẩn trương, hỏi: “Sao thế, còn chuyện gì nữa?”
“Không có!” Mọi người đồng thanh nói.
Đường Du: “Tôi về ngủ một lát…Đừng tới gọi tôi”
Lông Đỏ thản nhiên gật đầu.
Đường Du: “Thế nhé” Xong quay lưng về phòng mình, khóa trái cửa, hít sâu một hơi, xoay người lấy bộ công cụ chạy điện ra, vặn mở lưới sắt trong góc, khoan vào miệng thông gió.
Đường Du nhỏ giọng nói: “Các ca ca, bái bai nhá”
Phòng khách:
Lông Đỏ: “Chắc không phải nó muốn bỏ nhà đi đâu nhỉ”
Người đội mũ beret xanh từ chối cho ý kiến: “Quá nửa là thế rồi, hôm qua còn nghe nó dỡ miệng thông gió trong phòng”
Người đàn ông chơi bàn tính cười nói: “Tiểu Đường cái gì cũng tốt, chỉ là không biết nói láo, biểu cảm viết hết lên mặt rồi”
Lông Đỏ: “Kỳ thực nó cũng có thể đi bằng cửa chính”
Người đội mũ beret nói: “Mặc nó đi đi, mấy đứa nhóc có bao giờ chịu ngồi yên, chơi đã đời rồi sẽ tự động về nhà thôi”
Đường Du gian nan dời nắp cống ra, toàn thân đen thùi bò ra ngoài, thở phào một cái.
Rốt cuộc cũng tự do rồi! Trời xanh ơi! Đất rộng hỡi! Ta ra ngoài rồi!
Trước hết phải tìm gian khách sạn, thuê phòng tắm rửa cái đã, xong mua gì đó ăn.
“Ha ha ha ha!” Lục Thiếu Dung ném bánh xong, cười ầm ĩ vỗ tay: “Anh quá bảnh rồi nghệ sĩ dương cầm ạ!”
Triển Dương gầm thét: “Em muốn chết!” Nói xong bổ nhào lên sô pha.
Điện thoại reo.
Triển Dương dính kem đầy đầu, sủa gâu gâu gâu túm lấy y phục của Lục Thiếu Dung, liếc mắt một cái, nói: “Đệt, lại là Tôn Lượng!”
Lục Thiếu Dung cười nói: “Khoan đã, tiểu Tiện còn đang ở nhà anh hai, hẳn là tiểu Tiện gọi tới chúc mừng kỷ niệm ngày cưới…”
Triển Dương: “Mặc kệ! Hôm qua vào phó bản còn bị tên thích khách làm biếng kia hại bị diệt nguyên đoàn…”
Lục Thiếu Dung: “Chắc chắn không phải anh hai đâu, điện thoại của con trai anh không tiếp à? Chẳng phải ngày nào cũng nhắc mãi sao?”
Triển Dương thầm nghĩ không sai, bèn nói: “Thế thì miễn cưỡng tiếp điện thoại của con trai vậy”
Trên màn hình điện thoại chớp tên Tôn Lượng, Triển Dương thuận tay tiếp, nói: “Con trai, gần đây con thế nào a”
Tôn Lượng nói: “Là…Dương Dương? Có chuyện…”
Triển Dương: “?”
Lục Thiếu Dung cười nói: “Tiểu Tiện lại bỏ nhà đi bụi à? Ở Bắc Kinh cũng buộc không nổi?”
Sắc mặt Triển Dương biến đổi.
Lục Thiếu Dung cau mày, phát hiện không ổn.
“Hiện tại…có thể liên lạc được không?” Giọng Triển Dương run run.
Điện thoại reo.
Lâm Cảnh Phong bất đắc dĩ nói: “Em có thể đổi nhạc chuông không? Anh thật sự không muốn nghe bản Sáo mã can* nữa” [*ca khúc thảo nguyên do Ô Lan Thác Á trình bày]
Triển Hành cười hắc hắc làm động tác đừng tức giận, rồi ra ngoài tiếp điện thoại.
Giọng nói sống dở chết dở của Tôn Lượng vang lên: “Rốt cuộc cũng nối thông rồi, tiểu Tiện, xin nhóc rũ lòng thương, cho cậu hai một đao thống khoái đi…”
Triển Hành hút thuốc, nheo mắt, vô lại cười nói: “Thật ngại quá à cậu hai, điện thoại hết pin, mới sạc đầy”
Tôn Lượng rống to: “Rốt cuộc nhóc đang ở nơi nào! Địa chỉ! Tên bệnh viện!”
Triển Hành: “Ừm ừm, được…” Triển Hành báo ra hết thảy như nã pháo hàng loạt, Tôn Lượng lại nói: “Gãy tay hay gãy chân vậy a, sao thoạt nghe như không có việc gì nia~”
Triển Hành: “Đúng là không sao hết mà, thật sự không sao, không có thiếu tay hay chân gì hết, là bạn của con sinh bệnh, con ở với anh ấy một thời gian…Cậu đừng tới đây…Aiz, cậu hai, cậu còn nghe không vậy!”
Đến tận lúc này Tôn Lượng mới chân chính thở phào nhẹ nhõm: “Đã muộn rồi, Triển Tiểu Tiện, cha nhóc nghĩ rằng thi thể nhóc đặt ở bệnh viện Hiệp Hòa, nên đang trên đường đuổi tới đó. Thôi bỏ đi, nhóc cứ chờ ở đó, tối cậu tới, cậu cả nhóc giữa trưa sẽ tới”
Triển Hành còn chưa kịp phản ứng lại thì Tôn Lượng đã ngắt máy.
Triển Hành rốt cuộc cũng ý thức được một vấn đề nghiêm trọng_____ngày tàn của cậu đến rồi.
——————————————–