Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh
Chương 335 :
Ngày đăng: 05:53 19/04/20
Bắc Kinh ● Phan gia viên.
Trong một góc hẻo lánh nhất, có một cửa tiệm đồ cổ chẳng chút bắt mắt, trước cửa vắng tanh, treo một tấm bảng mục nát_____Thanh Vân Trai.
“Có việc gì làm không?” Lâm Cảnh Phong cởi ba lô, dẫn Triển Hành đi vào, ném ba lô ở phòng sau.
Một cô bé đang viết chữ trước chiếc bàn trong phòng cười nói: “Yo, ngọn gió nào thổi Tam gia tới đây thế? Khí sắc không tệ nha”
Lâm Cảnh Phong mở miệng thở dài, đá Triển Hành đang kề sát lên xem ra chút, để cậu ngồi ngay ngắn: “Mùa màng thất bát, thiếu nợ ngập đầu. Phải vội vã làm việc đây, anh em đâu?”
Cô bé nói: “Ca ca đi Đôn Hoàng thám thính tin tức rồi, phải tháng sau mới về”
Lâm Cảnh Phong nhướng nhướng mày, nhưng không hỏi ra miệng, cô bé đẩy xe lăn từ trước bàn lùi ra, quẹo tới trước giá sách, lấy xuống một bức thư.
“Mấy tháng trước, bên phía Liễu Châu có một nhóm người tới” Cô bé dịu dàng nói: “Ngài xem xem? Nếu thích hợp chúng ta sẽ chiếu theo quy tắc cũ”
Triển Hành nói: “Quy tắc cũ là sao?”
Cô bé nghiêng đầu đánh giá Triển Hành, cười nói: “Anh là đồ đệ của Tam gia à? Tên gì?”
Triển Hành tự giới thiệu, cô bé gật gật đầu: “Quy tắc cũ chính là, chúng tôi ra tình báo, sư đồ hai người ra sức, hàng đảo về…”
“Được rồi” Lâm Cảnh Phong thờ ơ nói: “Lo vẽ tranh của em đi”
Cô bé mỉm cười: “Tam gia sao như thay đổi thành người khác vậy, tâm tình thoạt nhìn cũng rất tốt”
Lâm Cảnh Phong không đáp, trên mặt ửng màu đỏ nhàn nhạt, cúi đầu xem thư, trước cửa có người rung chuông, cô bé bèn nói: “Xin phép một lát” Tiếp theo điều khiển xe lăn ra tiền thính.
Lâm Cảnh Phong nói: “Anh của cô ấy trước đây từng xuống đấu với anh…Đừng qua đây, ngồi nghiêm chỉnh, không biết lớn nhỏ!”
Triển Hành vò tới vò lui đầu Lâm Cảnh Phong, lại còn liên tục nhéo mặt y, hành hạ tới khi Lâm Cảnh Phong muốn bốc hỏa mới cười hi hi thu tay về nhìn ngắm tranh treo trên tường.
Lâm Cảnh Phong: “Cũng đừng đụng bậy đụng bạ”
Triển Hành nghe lời, sờ soạng trên bàn, nhìn thấy một miếng giấy các tông, bên trên gắn vài chiếc huy chương.
“Cô ấy tên Sở Hành Vân” Lâm Cảnh Phong nói: “Anh cô ấy tên Trang Minh Thanh. Cửa tiệm này là do hai anh em họ cùng nhau mở, chớ xem thường cô ấy, cô ấy chính là gian thương nổi danh Phan gia viên đấy…Tiểu Tiện, không phải đã kêu em đừng đụng chạm sao?!”
Triển Hành ngắm nhìn mấy chiếc huy chương: “Cho em cái này được không?”
Bên trên là huy hiệu kiểu cute bản kỷ niệm của Ngô Tà, Trương Khởi Linh và Bàn Tử trong Đạo mộ bút ký, Triển Hành muốn có từ lâu rồi.
Lâm Cảnh Phong mất kiên nhẫn nói: “Đặt trở về, lát nữa anh xin cô ta cho”
Hành Vân đẩy xe lăn ra tiền thính, từ sau quầy ngẩng đầu lên nhìn, Hoắc Hổ tháo kính mát xuống, lộ ra đôi mắt mèo màu hổ phách, lễ độ mỉm cười với cô.
Hành Vân bị vị tráng hán anh tuấn này dọa hết hồn, từ từ hồi thần lại hỏi: “Đại ca có chuyện gì?”
Hoắc Hổ: “Nghe nói cửa tiệm này của em bán hàng thật?”
Hành Vân duyên dáng nói: “Đại ca nói đùa, hầu hết đồ trong Phan gia viên đều là hàng thật”
Hoắc Hổ từ Lhasa một đường tới Bắc Kinh, không còn tiền nữa, thò bàn tay to vào balo móc vài món đồ ra, đặt lách cách lên quầy: “Nè, đổi ít tiền xài, được không?”
Hành Vân lấy làm kinh hãi, nói: “Ngài chờ chút”
Cô bắt đầu kiểm kê vài món đồ cổ Hoắc Hổ lấy ra: “Wow, cái chuông này thuộc thời kỳ Tiền hoằng Tây Tạng…cái này…không tệ, còn cái này, tờ giấy này hình như không giống đồ có niên đại cổ xưa, ở đâu ra thế?”
Hoắc Hổ vội lấy bài thơ của Thương Ương Gia Thố về, Hành Vân nói tiếp: “Đây là gì? Ống hút sữa hộp? Góc của hộp sữa Lợi Nhạc…Cái quỷ loạn thất bát tao gì thế này? Đại ca lượng thứ cho, mấy món này không đáng giá…”
Hoắc Hổ kiên trì nói: “Cái đó để rút thưởng đấy, giờ không còn tiền nữa, nên cho em hết, tính tổng cộng lại đi, đưa anh đại mấy tờ là được”
Hành Vân hiếu kỳ hỏi: “Mấy tờ gì?” Nói xong ngẩng đầu nhìn Hoắc Hổ một cái, không khỏi đỏ mặt.
Hoắc Hổ: “Mấy tờ tiền, tờ nào lớn lớn chút”
Hành Vân: “…”
“Chào Triển thiếu gia” Quản lý lại liếc Hoắc Hổ một cái, nhận lấy thực đơn cung kính mở ra, đặt trước mặt Lâm Cảnh Phong.
Rất biết quan sát, Triển Hành vừa lòng gật đầu, nói tiếp: “Đầu tiên mang hóa đơn lần trước qua đây, cào phiếu tiêu khiển tý rồi hẳn ăn cơm”
Quản lý nói: “Được, Tôn tiên sinh hôm nay không tới ạ?”
Triển Hành lập tức nói: “Đừng nói với cậu ấy”
Lâm Cảnh Phong gọi một bàn thức ăn dùng với cơm không mắc quá, cuối cùng lúc tính tiền mất hai ngàn một trăm bốn mươi, chính mình cũng có chút chống đỡ không nổi.
Triển Hành đánh giá: “Hương vị tạm được”
Nói xong tiện tay vẽ cái đầu heo lên hóa đơn, coi như thanh toán xong.
Hoắc Hổ nói: “Mấy người đi đâu?”
Lâm Cảnh Phong đánh giá Hoắc Hổ, rồi nhìn nhìn sang Triển Hành: “Bọn tôi muốn tới Liễu Châu một chuyến, anh thì sao?”
Hoắc Hổ lập tức nói: “Tôi cũng tới Liễu Châu”
Lâm Cảnh Phong hoài nghi gật đầu, Triển Hành vui vẻ nói: “Cùng đi đi, anh đi Liễu Châu làm gì?”
Hoắc Hổ nói: “Anh đi…Thế mấy người đi làm gì?”
Lâm Cảnh Phong: “Kiếm tiền”
Hoắc Hổ: “Anh giúp cậu kiếm! Bao ăn ở là được!”
Lâm Cảnh Phong đã nhiều lần được chứng kiến bản lĩnh của Hoắc Hổ, trên người vị tráng hán này chứa rất nhiều điều huyền bí, song thân thủ lại vô cùng không tệ, ngoại trừ hai người lính đặc chủng trên núi tuyết dạo đó, cho tới giờ Lâm Cảnh Phong gần như chưa từng thấy ai có thể địch nổi Hoắc Hổ, ngay cả bản thân y cũng không làm được.
Triển Hành rất muốn mời Hoắc Hổ gia nhập, nhưng cuối cùng vẫn là do Lâm Cảnh Phong định đoạt, chỉ đành mong đợi mà nhìn y.
Lâm Cảnh Phong: “Có thể, nhưng anh phải nghe tôi chỉ huy, không được hành xử theo kiểu chủ nghĩa cá nhân bám váy”
Hoắc Hổ hoàn toàn nghe không hiểu, chỉ biết phải nghe lời chỉ huy: “Không thành vấn đề! Nhất định nghe chỉ huy! Mua cho anh ít khô bò và sữa tươi là được, không cần trả tiền công đâu”
Hai ngày sau, Lâm Cảnh Phong lãnh ba cái balo từ Thanh Vân Trai, tạm thời tăng thêm phần của Hoắc Hổ, phân phát cho đồng bạn.
Triển Hành móc huy chương ra, kẹp huy chương kiểu cute Ngô Tà lên túi của mình, sau đó đeo Muộn Du Bình đầu to sau túi của Lâm Cảnh Phong, Hoắc Hổ ngạc nhiên hỏi: “Sao anh không có?”
Triển Hành nuối tiếc nói: “Chỉ còn lại Bàn Tử, ca, anh lấy không?”
Hoắc Hổ: “Bàn Tử là cái gì? Bàn Tử thì Bàn Tử, đỡ hơn không có”
Vì thế Triển Hành kẹp huy chương Bàn Tử đầu to lên túi Hoắc Hổ, Lâm Cảnh Phong lấy kính mát ra đeo vào, mùa đông, Phan gia viên rực rỡ ánh dương ấm áp.
“Xuất phát thôi, các bạn đồng hành, qua bên kia rồi tìm người sau” Lâm Cảnh Phong nói.
Triển Hành và Hoắc Hổ tự đeo kính vào, theo Lâm Cảnh Phong lên tàu hỏa tới Liễu Châu.
———————————————————
Chú giải:
_ Thủy chử ngư:
thủy chử ngư
_ Thanh chưng thạch ban:
thanh chưng thạch ban
_ Canh xa tiền thảo sinh ngư
xa tiền